settings icon
share icon
Câu hỏi

Ý nghĩa của việc Chúa Giê-su ăn uống với những người tội lỗi là gì?

Trả lời


Ngay sau khi kêu gọi Ma-thi-ơ đi theo Ngài, Chúa Giê-su dùng bữa với “nhiều người thâu thuế và kẻ có tội” tại nhà Ma-thi-ơ (Mác 2:15). Ma-thi-ơ vốn là một người thâu thuế, và những “kẻ có tội” này là bạn bè và người quen của ông hiện đang dành thời gian với Chúa Giê-su. Ma-thi-ơ muốn giới thiệu Chúa Giê-su cho mọi người trong vòng xã hội của mình. Các thầy thông giáo và người Pha-ri-si khinh thường những người thâu thuế, đã phàn nàn, nhưng việc Chúa Giê-su dành thời gian cho những kẻ có tội hoàn toàn phù hợp với sứ mệnh tìm kiếm và cứu những người hư mất của Ngài (Lu-ca 19:10). Vào thời Chúa Giê-su, các thầy thông giáo và những người lãnh đạo tinh thần khác được mọi người tôn trọng và quý trọng trong xã hội Do Thái. Hầu hết mọi người đều ngưỡng mộ những người Pha-ri-si. Họ là những người tuân thủ nghiêm ngặt Luật Pháp, họ là những người bảo vệ truyền thống và là những tấm gương về lòng sùng đạo. Ở vị trí cao quý của mình, họ tránh xa những người mà họ cho là “tội nhân” - những người không tuân theo hệ thống quy tắc của họ. Những người Pha-ri-si và các tầng lớp tôn giáo khác vào thời Chúa Giê-su hẳn không giao du với những người thâu thuế, những kẻ khét tiếng về tội tham ô và hợp tác với người La Mã đáng ghét.

Chúa Giê-su chọn ăn uống với những người tội lỗi vì họ cần biết rằng sự ăn năn và sự tha thứ luôn có sẵn cho họ. Khi chức vụ của Chúa Giê-su ngày càng phát triển thì sự nổi tiếng của Ngài giữa những người bị xã hội ruồng bỏ cũng tăng theo. Khi Ma-thi-ơ là một phần trong vòng thân cận của Ngài, Chúa Giê-su đương nhiên có nhiều tiếp xúc hơn với những người cùng khổ trong xã hội của Ngài. Dành thời gian với những người thâu thuế và những người tội lỗi là điều đương nhiên vì Ngài “chẳng phải đến gọi người công-bình, nhưng gọi kẻ có tội” (Mác 2:17). Nếu Chúa Giêsu muốn đến với những người bị hư mất, Ngài phải có sự tiếp xúc nào đó với họ. Ngài đến nơi cần thiết vì “Chẳng phải kẻ mạnh-khỏe cần thầy thuốc đâu, nhưng là kẻ có bịnh” (Lu-ca 5:31). Ngồi trong bữa tiệc của Ma-thi-ơ, Chúa Giê-su đã phá vỡ những điều cấm kỵ của xã hội và lên án hệ thống tuân theo luật pháp của người Pha-ri-si nhằm đạt được sự công bình. Việc Chúa Giê-su ăn uống với những người tội lỗi cho thấy rằng Ngài nhìn xa hơn văn hóa và nhìn vào tấm lòng của con người. Trong khi người Pha-ri-si coi thường người ta vì hành vi trong quá khứ của họ thì Chúa Giê-su nhìn thấy nhu cầu tâm linh của họ. Trong suốt chức vụ của Chúa Giê-su, Ngài đã tìm đến những người cần Ngài. Ngài trò chuyện với một người phụ nữ Sa-ma-ri bị khinh thường bên giếng nước – ngay cả các môn đồ của Ngài cũng phải ngạc nhiên (Giăng 4:27). Ngài tha thứ cho một người đàn bà vô đạo đức trong Lu-ca 7, Ngài giúp đỡ một người phụ nữ ở Sy-rô-phê-ni-xi trong Mác 7, Ngài chạm vào một người phung trong Lu-ca 5, và Ngài vào nhà Xa-chê và ăn tối với ông trong Lu-ca 19. Hết lần này đến lần khác, Chúa Giê-su chạm vào những người không thể chạm tới và yêu thương những người không đáng được yêu. Chúa Giê-su đến để cứu tội nhân. Truyền thống, những lệnh cấm văn hóa, và sự cau có giận dữ của một số ít người không thành vấn đề khi số phận đời đời của một linh hồn đang bị đe dọa. “Đức Chúa Trời đã sai Con Ngài xuống thế-gian, chẳng phải để đoán-xét thế-gian đâu, nhưng hầu cho thế-gian nhờ Con ấy mà được cứu” (Giăng 3:17). Chúa Giê-su nhìn thấy từng cá nhân, không chỉ bề ngoài của họ. Ngài có lòng thương xót và luôn tìm cách đáp ứng những nhu cầu xung quanh Ngài. Khi chia sẻ lời Chúa, Chúa Giê-su đã ăn uống với những người kẻ có tội và dành thời gian cho họ. Chứng kiến tất cả những điều này, chắc chắn tội nhân đã được soi dẫn để biết Ngài nhiều hơn. Họ công nhận Chúa Giê-su là một người công bình, một người của Đức Chúa Trời—những phép lạ Ngài thực hiện đã chứng minh điều đó—và họ nhìn thấy lòng thương xót và sự chân thành của Ngài. Chúa Giê-su không để địa vị xã hội hay chuẩn mực văn hóa chi phối mối quan hệ của Ngài với con người. Với tư cách là Người Chăn Hiền Lành, Ngài đã tìm kiếm những con chiên lạc bất cứ nơi nào chúng đi lạc lối. Khi Ma-thi-ơ tổ chức bữa tiệc tối, Chúa Giê-su đã nhận lời mời. Đó là một cơ hội tuyệt vời để chia sẻ tin mừng về vương quốc với những người cần được nghe nhất (xin xem Ma-thi-ơ 4:23). Ngài đã bị chỉ trích vì hành động của mình bởi những người theo chủ nghĩa tuân thủ luật pháp tự cho mình là công bình vào thời của Ngài, nhưng những lời chỉ trích đó không làm Ngài nản lòng. Không giống như những người Pha-ri-si, Chúa Giê-su không yêu cầu mọi người phải thay đổi trước khi đến với Ngài. Ngài đã tìm kiếm họ, gặp họ ở nơi họ ở và ban ơn cho họ trong những hoàn cảnh của họ. Sự thay đổi sẽ đến với những ai tiếp nhận Đấng Christ, nhưng nó sẽ diễn ra từ trong ra ngoài. Lòng nhân từ của Đức Chúa Trời dẫn dắt tội nhân đến sự ăn năn (Rô-ma 2:4), và Chúa Giê-su đầy lòng nhân từ. Chúa Giê-su đã cho chúng ta thấy rằng chúng ta không nên để các chuẩn mực văn hóa ra lệnh cho chúng ta truyền giáo cho ai. Người bệnh cần thầy thuốc. Chiên lạc cần người chăn. Có phải chúng ta đang cầu xin Chủ mùa gặt sai con gặt đến ruộng (Lu-ca 10:2)? Chúng ta có sẵn sàng tự mình đi không?

English



Trở lại trang chủ tiếng Việt

Ý nghĩa của việc Chúa Giê-su ăn uống với những người tội lỗi là gì?
Chia sẻ trang này: Facebook icon Twitter icon Pinterest icon Email icon
© Copyright Got Questions Ministries