settings icon
share icon
Câu hỏi

Có phải Đức Chúa Trời do con người tạo ra?

Trả lời


Một số người cho rằng Đức Chúa Trời là do con người tạo ra; nghĩa là, khái niệm về Chúa chỉ đơn thuần là sự bịa đặt của con người được truyền lại qua nhiều thế hệ từ những người không biết gì hơn. Họ cho rằng ý niệm về Chúa hay các vị thần đơn giản là cách con người giải thích những điều quá khó hiểu. Một số người cho rằng niềm tin vào điều siêu nhiên đã bỏ qua khoa học và bao hàm sự mê tín. Vậy phải chăng ý tưởng về Chúa là một điều viển vông dựa trên sự thiếu hiểu biết và được tổ tiên chúng ta đặt ra trước khi khoa học chứng minh nó là sai?

Không, Đức Chúa Trời không phải do con người tạo ra; đúng hơn, Đức Chúa Trời đã tạo ra con người. Ngay cả những người hoài nghi cũng đồng ý rằng có một sự khời đầu cho mọi thứ được tạo ra, bao gồm cả con người. Vì vậy, để con người có một khởi đầu, phải có một “nguyên nhân đầu tiên” đã được tồn tại trước Ngài. Các nhà tiến hóa lập luận rằng nguyên nhân đầu tiên là một lực lượng phi cá nhân, một “vụ nổ lớn” (Big Bang), đã khởi đầu vũ trụ. Nhưng ngay cả lời giải thích đó cũng để lại rất nhiều câu hỏi chưa được trả lời. Câu trả lời hợp lý cho dòng suy nghĩ này là “Điều gì đã gây ra vụ nổ Big Bang? Cái gì hoặc ai đã đặt để những lực lượng đó vào chuyển động? Không có câu trả lời hợp lý nào được đưa ra ngoài Kinh Thánh.

Kính Thánh bắt đầu với sự thật về Đức Chúa Trời trong Sáng thế ký 1:1, “Ban đầu Đức Chúa Trời….” Khi Chúng ta gạt định kiến sang một bên, câu trả lời của Kinh Thánh dường như là lời giải thích hợp lý nhất cho nguyên nhân đầu tiên đó. Ban đầu có Đức Chúa Trời. Ngài không được tạo ra và do đó không cần nguyên nhân đầu tiên. Ngài đã luôn luôn và sẽ luôn như vậy, ngoài thời gian và không gian (Thi thiên 90:2). Ngài tự giới thiệu với Môi-se rằng TA LÀ (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:14). Ý nghĩa của danh Ngài biểu thị khía cạnh vĩnh cửu trong bản chất của Ngài. Ngài luôn luôn và sẽ luôn là Đấng Vĩnh cửu, Đấng Toàn năng (Khải Huyền 1:8; 4:8).

Điều cần xem xét thứ hai trong vấn đề liệu Đức Chúa Trời có phái do con người tạo ra hay không là bản chất của Đức Chúa Trời khi Ngài đã mặc khải chính Ngài qua các trang Sách của Ngài. Nhiều thuộc tính của Đức Chúa Trời không phải là những thuộc tính mà con người nhất thiết phải nghĩ đến nếu họ đã phát minh ra Ngài. Thuộc tính của Đức Chúa Trời bao gồm sự toàn tri (Ê-sai 46:9-10), toàn năng (2 Sa-mu-ên 22:3; Thi thiên 18:2), sự kiên nhẫn (2 Phi-e-rơ 3:9) và sự nhất quán (Ma-la-chi 3:6). Ngài được mô tả là Đấng yêu thương (Thi thiên 25:10), thành tín (Thi thiên 31:23), và mong muốn có mối liên hệ với chúng ta (Giê-rê-mi 29:13; Gia-cơ 4:8). Nhưng Ngài cũng hoàn toàn là Đấng công chính, và sự công chính đó đòi hỏi sự trả giá cho tội phản nghịch của con người đối với Đấng Tạo Hóa (Sô-phô-ni 3:5; Rô-ma 6:23). Thay vì đưa ra một danh sách các yêu cầu mà chúng ta phải đáp ứng để có được sự ưu ái của Ngài (như tất cả các tôn giáo khác), Đức Chúa Trời trong Kinh Thánh đã mặc lấy thân xác con người, sống giữa chúng ta và sau đó cho phép những người mà Ngài đã tạo dựng hành hại Ngài đến chết trong khi Ngài tha thứ cho họ (Lu-ca 23:34; Phi-líp 2:5-11). Loại tình yêu hy sinh, vị tha đó nằm ngoài trải nghiệm của con người và không hiện diện trong bất kỳ tôn giáo nào do con người tạo ra. Ân điển là một khái niệm dành riêng cho Đức Chúa Trời trong Kinh Thánh.

Các vị thần do con người tạo ra thường được tạo hình theo hình ảnh của con người. Các vị thần của nền văn hóa ngoại giáo đầy dẫy những sai sót, mâu thuẫn và những điểm yếu giống như con người. Chúng nhỏ mọn, ích kỷ, độc ác và thất thường; tóm lại, những vị thần do con người tạo ra với những hành vi tội lỗi và ghen tị tương tự như chính tấm lòng của con người. Vì Đức Chúa Trời là do con người tạo ra, bản chất của Ngài chỉ có thể vượt xa trí tưởng tượng của con người. Đức Chúa Trời của Kinh Thánh vượt xa sự hiểu biết của chúng ta, tuy nhiên Ngài để lại những gợi ý, giống như dấu vết của những mẩu bánh mì thuộc linh, để chúng ta đi theo khi chúng ta hiểu biết Ngài nhiều hơn.

Điểm thứ ba cần xem xét trong vấn đề Đức Chúa Trời có phải do con người tạo ra hay không là đặc tính tâm linh trong tâm trí con người. Mỗi con người là duy nhất và sở hữu một ý thức bẩm sinh về cái “tôi”. Chúng ta có sự hiểu biết bẩm sinh về sự vĩnh cửu (Truyền đạo 3:11) và cảm giác rằng còn nhiều điều hơn thế nữa ngoài thế giới này. Sáng Thế Ký 1:27 nói rằng con người được tạo dựng theo hình ảnh Đức Chúa Trời; Cô-lô-se 1:16 nói rằng chúng ta được tạo dựng vì mục đích và sự vui lòng của Ngài. Chúng ta được tạo dựng giống Ngài về một số mặt, nhưng Ngài không nhất thiết giống chúng ta (Dân số ký 23:19). Nếu Đức Chúa Trời chỉ là sự bịa đặt của con người thì nhiều câu hỏi mới sẽ nảy sinh: Điều gì khiến con người khác với động vật? Con người lấy đâu ra những ý tưởng về công lý, lòng nhân từ, sự hy sinh và tình yêu thương—những phẩm chất trừu tượng không có trong thế giới động vật? Những đặc điểm như vậy, được tìm thấy trong mọi nền văn hóa trên thế giới, sẽ không bao giờ tồn tại được trong quá trình tiến hóa. Tuy nhiên, khi nhìn thấy những đặc điểm đó được thể hiện trong bản tính của chính Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ hiểu tại sao chúng ta sở hữu chúng.

Một điều cần cân nhắc khác về vấn đề Đức Chúa Trời có phải do con người tạo ra hay không là tính đáng tin cậy của Kinh Thánh. Để tranh luận rằng Đức Chúa Trời không tồn tại, người ta phải xem xét tính chính xác của Sách nói về Ngài. Trong các trang Kinh Thánh, Đức Chúa Trời đã mặc khải chính Ngài cho chúng ta và cho chúng ta hàng trăm ví dụ về cách Ngài đối xử với con người qua nhiều thế kỷ. Nhiều người kiên quyết chống lại lẽ thật về Đức Chúa Trời cũng mù quáng không biết gì về Kinh Thánh. Họ thường cho rằng đó là “một cuốn sách cổ được viết bởi một nhóm người Do Thái”. Những tuyên bố như thế chứng tỏ nền tảng thiếu sót mà họ đã xây dựng lập luận của mình dựa trên đó. Kinh Thánh là một bộ sưu tập sách được viết bởi hơn 40 tác giả khác nhau, trong khoảng thời gian 1.500 năm, từ ba châu lục và bằng ba ngôn ngữ khác nhau. Tuy nhiên, nó đan kết các mảnh của một câu chuyện lại với nhau giống như một trò chơi ghép hình khớp với nhau. Kinh Thánh là câu chuyện của Đức Chúa Trời về việc Ngài không ngừng theo đuổi để cứu chuộc tạo vật sa ngã của Ngài.

Những người tin rằng ý tưởng về Đức Chúa Trời là do con người tạo ra cũng phải xem xét cách Kinh Thánh miêu tả con người, đặc biệt là người Do Thái. Nếu người Do Thái viết Kinh Thánh để tôn vinh bản thân, họ đã thất bại thảm hại. Ngay cả chính Chúa cũng nói rõ ràng rằng Ngài đã chọn người Y-sơ-ra-ên vì lý do riêng của Ngài, không phải vì họ xứng đáng được đối xử đặc biệt (Phục truyền luật lệ ký 7:7). Những thất bại của quốc gia Y-sơ-ra-ên được thể hiện hết lần này đến lần khác, cho đến khi Con của Đức Chúa Trời bị đóng đinh (Ê-sai-65:2; Mác 15:98-15). Nhân loại được miêu tả một cách chân thực, đầy dẫy tội lỗi, nổi loạn và trừng phạt. Không có nhóm hoặc cá nhân nào được tôn cao. Điều này đặt ra câu hỏi hiển nhiên: nếu con người bịa đặt ý tưởng về Đức Chúa Trời, thì động cơ của Chúa là gì? Xuyên suốt Cựu Ước và Tân Ước, người anh hùng duy nhất là Đức Chúa Trời. Thay vì mở đường cho lợi ích cá nhân, lẽ thật của Kinh Thánh dẫn đến sự hy sinh và sự đầu phục. Thay vì chỉ dẫn chúng ta cách nhận được sự ưu ái của Chúa, Kinh Thánh cảnh báo chúng ta rằng không ai là công bình (Rô-ma 3:10, 23). Trong suốt lịch sử, những người công bố lẽ thật của Kinh Thánh đã tử đạo, bị ném đá và phải lẩn trốn (1 Các Vua 19:10; Công vụ 7:58; 2 Cô-rinh-tô 11:25).

Nếu ý tưởng về Đức Chúa Trời là do con người tạo ra, thì thực sự không có Chúa, và câu hỏi lớn nhất chưa được trả lời liên quan đến sự phức tạp và thiết kế rõ ràng của vũ trụ. Một chuỗi DNA duy nhất cho thấy sự sáng chói phức tạp đến mức cơ hội ngẫu nhiên không thể đến gần để giải thích nó. Ngoài ra, hàng tỷ nguyên tử, phân tử, hệ thống và vũ trụ được đồng bộ hóa hoàn hảo đã hét lên với chúng ta về một Nhà Thiết Kế. Loại bỏ Đức Chúa Trời khỏi lĩnh vực giải thích có thể dẫn đến nhiều câu hỏi không thể trả lời. Không có lời giải thích nào khác có ý nghĩa. Có rất nhiều lý thuyết, nhưng không có lý thuyết nào có thể khẳng định bằng chứng khoa học dứt khoát về sự hài hòa đáng kinh ngạc về tính phức tạp của vũ trụ. Ngay cả Charles Darwin cũng phải thừa nhận: “Giả sử rằng con mắt, với tất cả những khả năng không thể bắt chước được của nó để điều chỉnh tiêu điểm ở các khoảng cách khác nhau, để tiếp nhận lượng ánh sáng khác nhau và để điều chỉnh quang sai hình cầu và quang sai màu, có thể được hình thành bởi tự nhiên. (Nguồn gốc của các loài, J. M. Dent & Sons, Ltd., Luân Đôn, 1971, tr. 167).

Chúng ta không thể đơn giản loại bỏ ý tưởng về Đức Chúa Trời mà không thay thế ý niệm đó bằng một lời giải thích hợp lý hơn. Các câu hỏi không biến mất bằng cách loại bỏ khả năng có Chúa. Tuy nhiên, khi chúng ta loại bỏ những định kiến và giả định không chịu để Chúa được xem xét, Ngài vẫn là lời giải thích hợp lý duy nhất cho thế giới kỳ diệu này. Những người đã quyết định rằng Chúa không thể tồn tại xây dựng thế giới quan của họ xung quanh ý tưởng đó và giả vờ rằng câu trả lời có thể sai lầm của họ lấp đầy khoảng trống. Phủ nhận Đức Chúa Trời là một giả định mạnh mẽ, gần như mang tính tôn giáo làm hoen ố cái gọi là tìm kiếm lẽ thật của họ. Tuy nhiên, những ai thực sự khao khát, có tư tưởng cởi mở và theo đuổi lẽ thật đến bất cứ nơi nào nó có thể dẫn tới, sẽ thấy rằng bằng chứng luôn dẫn đến Đức Chúa Trời.

English



Trở lại trang chủ tiếng Việt

Có phải Đức Chúa Trời do con người tạo ra?
Chia sẻ trang này: Facebook icon Twitter icon Pinterest icon Email icon
© Copyright Got Questions Ministries