settings icon
share icon
Câu hỏi

Có phải Đức Chúa Trời có quyền tể trị hay chúng ta có ý chí tự do?

Trả lời


Khi nói về ý chí tự do, chúng ta thường quan tâm đến vấn đề cứu rỗi. Chúng ta muốn biết chính xác ai đang kiểm soát vận mệnh đời đời của chúng ta.

Bất kỳ cuộc thảo luận nào về ý chí tự do của con người đều phải bắt đầu bằng sự hiểu biết về bản chất con người bởi vì ý chí con người bị ràng buộc bởi bản chất đó. Một tù nhân có quyền tự do đi lại trong phòng giam của mình, nhưng anh ta bị ràng buộc bởi những bức tường của phòng giam đó và không thể đi xa hơn, cho dù ý chí của anh ta có khao khát điều đó đến mức nào. Đối với tất cả con người cũng vậy. Vì tội lỗi, con người bị giam cầm trong ngục tối của sự bại hoại và gian ác thấm sâu vào cốt lõi con người chúng ta. Mọi bộ phận của con người đều bị trói buộc bởi tội lỗi – thân thể, tâm trí và ý chí của chúng ta. Giê-rê-mi 17:9 cho chúng ta biết trạng thái của tấm lòng con người: “Lòng người ta là dối trá hơn mọi vật, và rất là xấu xa”. Trong trạng thái tự nhiên, chưa được tái sinh, chúng ta có tâm trí thuộc xác thịt, không có tâm trí thuộc linh. “Vả, chăm về xác thịt sanh ra sự chết, còn chăm về Thánh Linh sanh ra sự sống và bình an; 7 vì sự chăm về xác thịt nghịch với Đức Chúa Trời, bởi nó không phục dưới luật pháp Đức Chúa Trời, lại cũng không thể phục được” (Rô-ma 8:6- 7). Những câu này cho chúng ta biết rằng trước khi được cứu, chúng ta thù nghịch (tranh chiến) với Đức Chúa Trời, chúng ta không vâng phục Đức Chúa Trời và luật pháp của Ngài, và chúng ta cũng không thể. Kinh Thánh nói rõ rằng, trong trạng thái tự nhiên, con người không có khả năng lựa chọn điều tốt lành và thánh thiện. Nói cách khác, chúng ta không có “ý chí tự do” để lựa chọn Chúa vì ý chí của chúng ta không có tự do. Nó bị hạn chế bởi bản chất của chúng ta, giống như tù nhân bị hạn chế bởi phòng giam của mình.

Thế thì làm sao có ai được cứu? Ê-phê-sô 2:1 mô tả quá trình này. Chúng ta là những người “chết vì lầm lỗi và tội ác mình” đã được “làm cho sống lại” nhờ Đấng Christ. Một người chết không thể tự làm cho mình sống lại được vì anh ta không có đủ năng lực cần thiết để làm điều đó. La-xa-rơ nằm trong mộ bốn ngày mà không thể làm gì để tự sống lại. Đấng Christ đã đến và truyền lệnh cho anh ta để sống lại (Giăng 11). Đối với chúng ta thì cũng như vậy. Chúng ta đã chết về mặt tâm linh, không thể sống lại. Nhưng “khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết” (Rô-ma 5:8). Ngài gọi chúng ta ra khỏi nấm mồ tâm linh và ban cho chúng ta một bản chất hoàn toàn mới, một bản chất không bị ô uế bởi tội lỗi như bản chất cũ (2 Cô-rinh-tô 5:17). Đức Chúa Trời đã nhìn thấy tình trạng tuyệt vọng và bất lực của tâm hồn chúng ta, và trong tình yêu thương và lòng thương xót vĩ đại của Ngài, Ngài đã chọn sai Con Ngài chết trên thập tự giá để cứu chuộc chúng ta. Bởi ân sủng của Ngài, chúng ta được cứu qua món quà đức tin mà Ngài ban cho chúng ta để chúng ta có thể tin vào Chúa Giê-su. Ân sủng của Ngài là một món quà miễn phí, đức tin của chúng ta là một món quà miễn phí, và sự cứu rỗi của chúng ta là một món quà miễn phí được ban cho những người mà Chúa đã chọn “trước khi sáng thế” (Ê-phê-sô 1:4). Tại sao Ngài lại chọn làm theo cách này? Bởi vì đó là “theo ý tốt của Ngài, để khen ngợi sự vinh hiển của ân điển Ngài đã ban cho chúng ta cách nhưng không trong Con yêu dấu của Ngài!” (Ê-phê-sô 1:5-6). Điều quan trọng là phải hiểu rằng kế hoạch cứu rỗi được thiết kế để tôn vinh Đức Chúa Trời chứ không phải con người. Phản ứng của chúng ta là ca ngợi Ngài vì “sự vinh hiển của ân điển Ngài”. Nếu chúng ta chọn sự cứu rỗi cho riêng mình thì ai sẽ nhận được sự vinh hiển? Chúng ta sẽ làm vậy, và Đức Chúa Trời đã nói rõ rằng Ngài sẽ chẳng nhường sự vinh hiển của Ngài cho bất kỳ ai khác (Ê-sai 48:11).

Một cách tự nhiên, câu hỏi được đặt ra là làm sao chúng ta biết được ai đã được cứu “từ buổi sáng thế”? Chúng ta không biết. Đó là lý do tại sao chúng ta đem tin mừng về sự cứu rỗi qua Chúa Giê-su Christ đến tận cùng trái đất, kêu gọi mọi người hãy ăn năn và nhận lấy ân điển của Đức Chúa Trời. 2 Cô-rinh-tô 5:20 bảo chúng ta phải nài xin người khác làm hòa với Đức Chúa Trời trước khi quá muộn. Chúng ta không thể biết Đức Chúa Trời sẽ chọn ai để giải thoát khỏi ngục tù tội lỗi của họ. Chúng ta để lại sự lựa chọn đó cho Ngài và trình bày phúc âm cho tất cả mọi người. Những ai đến với Chúa Giê-su, thì Ngài “không bỏ ra ngoài đâu” (Giăng 6:37).

English



Trở lại trang chủ tiếng Việt

Có phải Đức Chúa Trời có quyền tể trị hay chúng ta có ý chí tự do?
Chia sẻ trang này: Facebook icon Twitter icon Pinterest icon Email icon
© Copyright Got Questions Ministries