settings icon
share icon
Câu hỏi

Chủ nghĩa cá nhân với chủ nghĩa tập thể- Kinh Thánh nói gì?

Trả lời


Chủ nghĩa cá nhân có thể được định nghĩa bằng việc đặt lợi ích cá nhân lên trên lợi ích của cả nhóm. Còn ý tưởng của chủ nghĩa tập thể là nhu cầu của nhóm phải được ưu tiên hơn mỗi cá nhân trong nhóm. Có những nền văn hóa nghiêng hơn về một trong hai triết lý này; ví dụ như Hoa Kì có lịch sử khuyến khích chủ nghĩa cá nhân, trong khi đó nền văn hóa Hàn quốc lại nghiêng hơn về chủ nghĩa tập thể. Trên quan điểm Kinh Thánh, cái này có tốt hơn cái kia không? Câu trả lời không chỉ đơn giản "Chúa nói như vầy." Sự thật là Kinh Thánh đã đưa ra ví dụ về cả chủ nghĩa cá nhân và chủ nghĩa tập thể.

Chủ nghĩa cá nhân đặt trọng tâm trong việc làm bất cứ việc gì tốt nhất cho "tôi", bất kể điều đó có ảnh hưởng gì đến "tập thể" hay không. Chủ nghĩa tập thể đặt trọng tâm vào việc làm bất cứ điều gì tốt nhất cho "nhóm," bất kể ảnh hưởng của nó đến các cá nhân trong nhóm. Từ góc độ Kinh Thánh, không cái nào trong cả hai hệ tư tưởng này-khi được áp dụng hết mức-là điều mà Chúa chủ định. Suy cho cùng, Chúa đã tạo ra con người vì vinh quang Ngài (Ê-sai 43:7), không phải vì lợi ích của riêng họ hay bất kỳ người nào khác. Một trọng tâm tin kính là làm những gì tốt nhất cho Chúa và Vương Quốc Ngài (Ma-thi-ơ 6:33a)

Có những câu trong Kinh Thánh minh họa cho chủ nghĩa tập thể ở một mức độ nhất định. Lời tiên tri thiếu thận trọng của Cai-phe nói rằng, các ngươi chẳng xét rằng thà một người vì dân chịu chết, còn hơn cả nước bị hư mất (Giăng 11:50), đây là một trường hợp của tư tưởng tập thể. Trong nhà thờ đầu tiên ở Giê-ru-sa-lem, phàm những người tin Chúa đều hiệp lại với nhau, họ góp chung tài nguyên của mình và phân phát tùy sự cần dùng của mỗi người để không ai thiếu thốn gì (Công vụ 2:44-45; 4:32-35). Trong 2 Cô-rinh-tô 8:12-14, Phao-lô khuyến khích nhà thờ ở Cô-rinh giúp đỡ về mặt tài chính cho nhà thờ ở Giê-ru-sa-lem để "có sự bằng nhau" (câu 13). Tuy nhiên, chìa khóa cần lưu ý trong các ví dụ trên là những người cho đi có quyền lựa chọn trong vấn đề này. Sự cho đi của họ là hoàn toàn tự nguyện (Công vụ 5:4). Không ai bị buộc phải cung cấp tài nguyên của mình vì lợi ích của nhóm, nhưng họ sẵn sàng làm vậy vì tình yêu dành cho Chúa và cho nhà thờ. Khi một người cho đi để làm lợi cho nhóm, cá nhân đó cũng sẽ được phước (2 Cô-rinh-tô 9:6-8). Nguyên tắc vương quốc Đức Chúa Trời có chứa một số nhân tố của chủ nghĩa tập thể, nhưng không những thế nó còn vượt hơn vậy. Động lực của chúng ta phục vụ nhà thờ không chỉ là để mang lại lợi ích cho nhà thờ như một tập thể; động lực của chúng ta làm nó là để đẹp lòng Đức Chúa Trời (Hê-bơ-rơ 13:16).

Những câu Kinh Thánh khác minh họa cho giá trị và ý nghĩa của chủ nghĩa cá nhân. Trong 1 câu ẩn dụ của mình, Jesus nhấn mạnh tầm quan trọng của việc phát triển và phục vụ tốt những điều mà Chúa ban cho chúng ta vì mỗi chúng ta đều phải chịu trách nhiệm một cách cá nhân (Lu-ca 19:15; Rô-ma 14:10-12; 2 Cô-rinh-tô 5:10-12). Trong Lu-ca 15, Jesus kể câu chuyện về một người chăn cừu, là kẻ đã bỏ lại cả đàn cừu chỉ để tìm một con cừu mất tích và câu chuyện về một người phụ nữ đã lục tung cả căn nhà lên để tìm một đồng bạc bị mất (Lu-ca 15:3-10). Cả hai thí-dụ đều minh họa cho giá trị Chúa đặt lên cá nhân trong nhóm. Như chúng ta cũng thấy trong chủ nghĩa tập thể, mặc dù những ví dụ này chỉ minh họa một phần về ý tưởng của chủ nghĩa cá nhân. Đôi khi Chúa coi trọng cá nhân trong nhóm hơn tập thể vì điều đó làm hài lòng Ngài và mang lại vinh quang cho Ngài. Khi danh chúa được vinh hiển, tất cả mọi người đều có lợi, cá nhân và cộng đồng- như trong những dụ ngôn trong Lu-ca 15, mỗi khi tìm thấy được những gì đã mất, mọi người đều vui mừng (Lu-ca 15: 6, 9).

Chúa coi trọng cả cá nhân và tập thể. Kinh thánh không thực sự tranh luận cho chủ nghĩa cá nhân hay chủ nghĩa tập thể như một ý thức hệ chính xác. Thay vào đó, nó cung cấp một cái gì đó khác hoàn toàn, được minh họa trong mô tả về Thân thể đấng Christ trong 1 Cô-rinh-tô 12. Phao-lô nói với chúng ta rằng các cá nhân tin Chúa giống như các bộ phận của cơ thể, mỗi người đóng một vai trò cực kỳ quan trọng và thiết yếu giúp thân thể hoạt động như bình thường (1 Cô-rinh-tô 12:14, 27). Các bộ phận khác nhau của cơ thể chỉ hoạt động khi chúng là một phần của toàn bộ cơ thể. Một ngón tay cái có thể làm những việc mà không bộ phận nào khác trên cơ thể có thể làm được, nhưng chỉ khi nó kết nối với bàn tay! (xem 1 Cô-rinh-tô 12: 18-20). Tương tự như vậy, toàn bộ cơ thể là một sinh vật tuyệt vời, nhưng chỉ khi tất cả các bộ phận được chăm sóc riêng lẻ (xem 1 Cô-rinh-tô 12: 25-26).

Cuộc tranh luận về những gì Kinh thánh nói về chủ nghĩa cá nhân và chủ nghĩa tập thể không nghi ngờ gì sẽ vẫn tiếp tục tiếp diễn ; tuy nhiên, tất cả chúng ta có thể học hỏi từ C.S Lewis về chủ đề này, bất kể chúng ta có quan điểm như thế nào: "Tôi cảm thấy một khát khao mãnh liệt muốn nói với bạn — và tôi cũng mong bạn cảm thấy khao khát như vậy để nói với tôi – trong cả hai sai sót này [Chủ nghĩa cá nhân hay chủ nghĩa tập thể] điều nào là tồi tệ hơn. Đó là ma quỷ đang tiếp cận chúng ta. Hắn luôn gửi lỗi lầm vào thế giới này theo cặp — Cặp đối lập. Và nó luôn khuyến khích chúng ta dành nhiều thời gian để suy nghĩ điều gì tồi tệ hơn. Bạn thấy tại sao không, tất nhiên? Nó dựa vào lỗi bạn ghét hơn một chút để rồi kéo bạn dần dần sang bên đối diện. Nhưng đừng để bị lừa. Chúng ta phải để mắt đến mục tiêu và đi thẳng qua giữa cả hai lỗi. Chúng ta không còn băn khoăn nào hơn thế về một trong hai cái đó (từ Cơ đốc giáo đơn thuần, quyển 4, chương 6).

English



Trở lại trang chủ tiếng Việt

Chủ nghĩa cá nhân với chủ nghĩa tập thể- Kinh Thánh nói gì?
Chia sẻ trang này: Facebook icon Twitter icon YouTube icon Pinterest icon Email icon
© Copyright Got Questions Ministries