settings icon
share icon
Câu hỏi

Câu chuyện Tạo Dựng Buổi Sáng Thế Kinh Thánh là gì?

Trả lời


Câu chuyện sự Tạo Dựng Buổi Sáng Thế căn bản được tìm thấy trong Sáng Thế Ký 1 và 2, với câu chuyện về Vườn Ê-đen ở chương 3. Sáng Thế Ký chương 1 bắt đầu tình trạng trước đó không có bất cứ vật gì ngoại trừ chính Đức Chúa Trời. Bởi vì đây là trường hợp, không có vật gì như là một thời điểm "trước lịch sử". Sự mặc khải của Đức Chúa Trời về Ngài và ý muốn của Ngài đối với loài người là sự khởi đầu. Ngay từ buổi ban đầu, Đức Chúa Trời đã tạo ra mọi thứ trong vũ trụ trong sáu ngày theo nghĩa đen, 24 giờ mỗi ngày. Điều này bao gồm tất cả các thiên thể (bao gồm mọi vì sao và hành tinh), cũng như mọi vật trên trái đất. Mặc dù bản chất Ba Ngôi hiệp một của Đức Chúa Trời không rõ ràng trong sách Sáng thế Ký, Đức Chúa Trời bày tỏ một "chúng ta" trong Đức Chúa Trời (Sáng thế ký 1:26). Thần Linh hành động (vận hành) trong sự tạo dựng (Sáng thế ký 1:2) như Đấng Christ (Giăng 1:1-3, Cô-lô-se 1:15-17).

Trong sáu ngày của sự Tạo Dựng Buổi Sáng Thế, Đức Chúa Trời đã tạo ra vũ trụ và trái đất (ngày 1), bầu trời và khí quyển (ngày 2), đất khô và mọi sự sống thực vật (ngày 3), các vì sao và các thiên thể bao gồm mặt trời và mặt trăng (ngày 4), chim chóc và sinh vật dưới nước (ngày 5) và tất cả loài động vật và con người (ngày 6). Loài người là đặc biệt trên tất cả các sinh vật khác bởi vì nó mang hình ảnh của Đức Chúa Trời và có trách nhiệm quản trị và chinh phục đất. Mọi sự tạo dựng đã được hoàn tất trong sáu ngày trong đó là mọi trật tự rộng lớn và vẻ đẹp kỳ diệu của nó. Sáu ngày nghĩa đen, 24 giờ ngày không có khoảng thời gian tách biệt trong những ngày này. Đức Chúa Trời đã tuyên bố sự sáng tạo của Ngài thật tốt lành. Sáng thế ký chương 2 cho thấy việc hoàn thành công việc của Đức Chúa Trời và đưa ra một tường thuật chi tiết về việc tạo dựng con người.

Ngày thứ bảy được đánh dấu bởi sự nghỉ ngơi của Đức Chúa Trời . Đây không phải là vì Đức Chúa Trời đã mệt mỏi, nhưng Ngài đã ngừng công việc của Ngài. Thiết lập này là một khuôn mẫu của việc giữ một ngày trong bảy ngày để nghỉ ngơi và chỉ định (đặt để) ngày trong tuần mà nó vẫn còn được sử dụng cho đến nay. Việc giữ ngày Sa-bát sẽ là dấu chỉ phân biệt của những người được Chúa chọn (Xuất Ê-díp-tô Ký 20: 8-11.)

Sáng Thế Ký 2 tiếp theo sẽ xem xét kỹ hơn về sự tạo dựng loài người. Phân đoạn này không phải là một tường thuật về sự tạo dựng lần hai, nó cũng không có mâu thuẫn với Sáng thế ký chương 1. Sự tường thuật đơn giản là một bước tiến đi từ một bản tường trình bằng những đường kẻ để người đọc tập chú về công việc của Đức Chúa Trời liên quan đến con người. Đức Chúa Trời đã tạo dựng con người từ bụi đất mà trước đây Ngài đã tạo dựng nên. Sau khi hình thành nên con người, Đức Chúa Trời hà sinh khí vào con người. Sự kiện Đức Chúa Trời đã chọn để tạo dựng con người theo cách này cho thấy sự quan tâm lớn lao của Ngài trong tiến trình này. Đức Chúa Trời đặt người nam đầu tiên, A-đam, ở một nơi đặc biệt, vườn Ê-đen. Vườn Ê-đen tuyệt đẹp và phong phú dồi dào. A-đam đã có gần như mọi thứ ông cần bao gồm thực phẩm và công việc canh tác (sản xuất). Tuy nhiên, Đức Chúa Trời đã không hoàn tất với người nam.

Chúa đã giúp A-đam nhận ra nhu cầu của một người bạn đời bằng cách yêu cầu ông xem xét lại tất cả các sinh vật khác và đặt tên nó. A-đam hiểu rằng ông cần một người bạn đời. Đức Chúa Trời đã khiến cho A-đam ngủ và sau đó tạo nên Ê-va với sự quan tâm rất nhiều như khi Ngài tạo dựng A-đam. Ê-va được làm nên từ xương sườn của A-đam. Khi A-đam nhìn thấy bà, ông hiểu rằng bà là người đặc biệt. Bà là bản sao của ông, người bổ sung, và là thịt của ông. Đức Chúa Trời đã làm cho cả A-đam và Ê-va theo hình ảnh của Ngài (Sáng thế ký 1:27). Đoạn văn này thiết lập gia đình như một khối xây dựng cơ bản của xã hội (Sáng thế ký 1:24, Ma-thi-ơ 19:5-6). Là một cơ chế của Đức Chúa Trời, hôn nhân chỉ là giữa một người nam và một phụ nữ. A-đam và Ê-va đã được tạo ra trong tình trạng vô tội (Sáng thế ký 1:25) và đã không phạm tội. Họ đã được nối kết với Đức Chúa Trời trong vườn Ê-đen. Một phần của mối liên hệ đó là bao gồm một nguyên tắc đơn giản. A-đam và Ê-va bị cấm ăn trái một cây và chỉ có một cây trong cả Vườn (Sáng thế ký 2:17).

Tại một số điểm, Ê-va bị cám dỗ bởi con rắn để ăn trái từ cây này, là điều bà đã làm. A-đam cũng ăn trái từ cây cấm. A-đam và Ê-va đã phạm tội nghịch lại Đức Chúa Trời và đánh mất sự vô tội của họ (Sáng thế ký 2:8-12). Tội lỗi mang đến hậu quả. Đức Chúa Trời rủa sả con rắn phải bò bằng bụng trên đất và bị loài người căm ghét. Đức Chúa Trời làm cho Ê-va phải chịu đau đớn trong khi sinh đẻ và đối lập với chồng, và Ngài làm cho A-đam phải chịu sự khó nhọc và gian khổ trong công việc của mình (Sáng thế ký 3:14-19). Một phần hậu quả cho tội lỗi của họ bao gồm A-đam và Eva bị đuổi ra khỏi Vườn (Sáng thế ký 3:22-24). Nhưng trong hậu quả cũng bao gồm một sứ điệp hy vọng. Việc đề cập đến Đấng Mê-si-a lần thứ nhất được tìm thấy trong Sáng thế ký 3:15. Ngài sẽ giày đạp đầu Con Rắn (Satan), nhưng không phải trước khi Satan hành hại Ngài trên cây thập tự. Ngay cả giữa tội lỗi và hậu quả khôn lường của nó, Đức Chúa Trời cho thấy chính Ngài là một Đức Chúa Trời của ân sủng, nhân từ và yêu thương.

English



Trở lại trang chủ tiếng Việt

Câu chuyện Tạo Dựng Buổi Sáng Thế Kinh Thánh là gì?
Chia sẻ trang này: Facebook icon Twitter icon YouTube icon Pinterest icon Email icon
© Copyright Got Questions Ministries