Câu hỏi
Kinh Cô-ran là gì?
Trả lời
Kinh Cô-ran thường được đánh vần là Quran hay Koran, là văn bản thánh chính của đức tin Hồi giáo. Theo tín ngưỡng của người Hồi giáo, những lời của Kinh Cô-ran đã được ra lệnh cho Muhammad, người đã chuyển tiếp chúng bằng miệng cho những người theo ông. Thuật ngữ Qur'an theo nghĩa đen có nghĩa là "sự xướng đọc". Thông điệp này được Muhammad đưa ra khoảng 600 năm sau chức vụ của Chúa Giê-xu ở trần gian.
Hồi giáo coi Kinh Cô-ran là thông điệp hoàn hảo, vĩnh cửu, đẹp đẽ của Allah và là bằng chứng cần thiết duy nhất về địa vị của Muhammad là một nhà tiên tri. Những lời của Kinh Cô-ran được giữ ở dạng hoàn toàn bằng miệng cho đến sau khi Muhammad chết. Vào thời điểm đó, chúng được tập hợp lại thành văn bản thông qua nỗ lực của một số nhà lãnh đạo Hồi giáo đầu tiên. Kinh Cô-ran ngắn hơn Tân Ước của Kinh Thánh, nhưng, theo thần học Hồi giáo, nó chỉ có thể được hiểu thực sự khi đọc theo phương ngữ Ả Rập gốc. Thần học Hồi giáo dựa trên cả Kinh Cô-ran và các truyền thống truyền miệng khác nhau được thu thập qua nhiều thế kỷ.
Hồi giáo dạy rằng Muhammad đã được thiên sứ Gáp-ri-ên bắt chuyện trong một giấc mơ và bảo ông phải ghi nhớ một thông điệp nào đó. Trong nhiều năm, Muhammad giữ điều này cho riêng mình và nghĩ rằng mình đang bị một con quỷ tấn công. Khi vợ ông thuyết phục ông bằng cách khác, ông bắt đầu rao giảng theo những lời nhận được. Trong hơn hai mươi năm tiếp theo, Muhammad dần dần đưa ra nhiều thông điệp hơn. Những người theo ông ghi nhớ lời nói của ông, duy trì một bản ghi hoàn toàn bằng miệng về Kinh Cô-ran. Chỉ có những phần nhỏ được khắc trên lá, đá và xương.
Thông điệp trọng tâm của Kinh Cô-ran là nhân loại đã bị cuốn đi khỏi những sự thật mà Allah đã trình bày cho những người như Nô-ê, Áp-ra-ham, Môi-se và Chúa Giê-xu. Theo Muhammad, con người đã làm hỏng những lời nói và thông điệp của Allah. "Lời thuật" cụ thể này có nghĩa là tuyên bố cuối cùng, có thẩm quyền từ Allah cho nhân loại. Con người được kêu gọi phục tùng Allah: từ Hồi giáo (Islam) có nghĩa đen là "sự phục tùng". Người Hồi giáo cũng được Kinh Cô-ran yêu cầu làm theo những hướng dẫn của Allah và sử dụng nhiều phương pháp khác nhau của "cuộc đấu tranh" (jihad:thánh chiến) để truyền bá sự phục tùng này trên toàn thế giới.
Trong khi Kinh Thánh theo Do Thái giáo và Cơ Đốc giáo bao gồm một lượng lớn lịch sử cũng như thần học, thì Kinh Cô-ran là thần học áp đảo. Hầu hết các văn bản được dành cho các tuyên bố về bản chất của Allah, sự sáng tạo, nghĩa vụ của loài người và thế giới bên kia.
Sự ghi chép lại Kinh Cô-ran: Abu Bakr và Uthman
Sau khi Muhammad qua đời, sự sống sót của thông điệp của ông hoàn toàn phụ thuộc vào hafiz, là những người đã ghi nhớ toàn bộ Kinh Cô-ran và qurra, là những người đã ghi nhớ những phần lớn của văn bản và rất giỏi đọc thuộc lòng. Những nguồn này nhanh chóng bị suy giảm. Đế chế Hồi giáo mở rộng quân sự nhanh chóng dẫn đến nhiều hafiz và qurra bị giết trong trận chiến. Đáp lại, các nhà lãnh đạo Hồi giáo bắt đầu quá trình ghi lại Kinh Cô-ran dưới dạng văn bản. Điều này liên quan đến trí nhớ của hafiz còn lại, cũng như việc thu thập các đoạn văn bản khác nhau. Kết quả là một bản thảo duy nhất, được giữ bởi nhà lãnh đạo Hồi giáo, Caliph Abu Bakr.
Tuy nhiên, khi Hồi giáo tiếp tục lan rộng, các biến thể trong Kinh Cô-ran bắt đầu nảy sinh. Điều này là do tiếp tục ghi nhớ bằng miệng, các văn bản xen kẽ trên lá và xương, và sự khác biệt về quan điểm giữa những người Hồi giáo về điều Muhammad đã thực sự nói. Những bất đồng này đã đủ nghiêm trọng để châm ngòi cho bạo lực. Một caliph thành công tên là Uthman, đã ra lệnh thu thập tất cả các bản sao bằng văn bản của Kinh Cô-ran, bao gồm các mảnh rời. Chúng được trao cho một nhóm các học giả được giao nhiệm vụ xác định các từ và cách phát âm "chính xác". Sau đó, Uthman đã gửi một bản sao duy nhất của Kinh Cô-ran bằng văn bản đến từng khu vực chính của Đế chế, và ra lệnh cho tất cả các bản sao trước đó, dưới tất cả các hình thức, phải bị hủy bỏ.
Toàn bộ quá trình này đã được hoàn thành trong vòng ba mươi năm sau khi Muhammad qua đời.
Điều này trái ngược hoàn toàn với lịch sử của Tân Ước. Kinh Cô-ran được biên soạn có chủ đích, ít nhất hai lần, sau khi Muhammad qua đời. Cả hai quá trình đã không sản xuất một số lượng lớn các bản sao tự nhiên. Quá trình này hoàn toàn dưới sự chỉ đạo của các nhà lãnh đạo của Đế chế Hồi giáo. Sau bộ sưu tập thứ hai, tất cả các sự ghi chép trước đó đã bị phá hủy có chủ đích. Nói tóm lại, điều này có nghĩa là Kinh Cô-ran mà chúng ta thấy ngày nay là kết quả của một quá trình được kiểm soát chặt chẽ, dưới sự chỉ đạo của rất ít người, rất nhanh sau khi nó được viết ra lần đầu tiên. Không có cách nào để biết liệu điều này có thể đã thay đổi đến mức nào so với bản gốc.
Mặc khác, Tân Ước ban đầu được viết bởi nhiều trước giả ở nhiều thời điểm và địa điểm khác nhau. Những lời này lan truyền trong thời gian khi Cơ Đốc giáo là bất hợp pháp theo chức năng. Các văn bản được sao chép tự do, độc lập và thường xuyên. Điều này đã được thực hiện mà không có bất kỳ sự kiểm soát trung tâm nào và không có bất kỳ hạn chế nào. Kết quả cuối cùng là những gì chúng ta thấy ngày nay: hàng ngàn và hàng ngàn bản thảo còn sót lại trên một địa lý cực kỳ rộng. Lợi thế cho điều này là không một nhóm, nhà thờ hoặc chính phủ nào có khả năng kiểm soát những gì các bản thảo đã nói. Bất kỳ người sao chép nào đều không đúng hoặc những sự thay đổi đều được chống lại rõ ràng. Vào thời Đế chế La Mã quan tâm đến Kinh Thánh, ba trăm năm sau, thì các bản thảo đã được lưu hành trong nhiều thế kỷ. Tại thời điểm đó, không thể thay thế các văn bản bằng một số phiên bản được kiểm soát.
Nói tóm lại, điều này có nghĩa là hợp lý hơn nhiều khi khẳng định rằng văn bản hiện tại của Kinh Thánh đại diện cho những lời gốc của các trước giả hơn là đưa ra tuyên bố tương tự về Kinh Cô-ran hiện đại đại diện cho những lời gốc của Muhammad.
Cấu trúc của Kinh Cô-ran: Ayat và Surat
Kinh Cô-ran gồm có 114 chương, hoặc surat. Mỗi chương riêng lẻ, hoặc surah, thường được đặt tên để nhận dạng dễ dàng hơn, dựa trên nội dung. Thay vì được sắp xếp theo thứ tự thời gian, thì các chương này được sắp xếp ít nhiều từ dài nhất đến ngắn nhất. Những chương có nhiều câu, hoặc nhiều ayat, nói chung là các chương trước, trong khi những câu ngắn hơn được đặt ở cuối. Như với Kinh Thánh, độ dài của bất kỳ câu cụ thể nào, hoặc ayah, rất khác nhau. Không chỉ các chương của Kinh Cô-ran được trình bày theo thứ tự không theo trình tự thời gian, mà chủ đề được thảo luận từ câu này đến câu tiếp theo thường thay đổi rất nhiều.
Nói chung, Kinh Cô-ran ngắn hơn nhiều so với Kinh Thánh. Tùy thuộc vào việc một người đang đếm từ hoặc chữ cái, kích thước tương đối có thể khác nhau. Theo hầu hết các ước tính, Kinh Cô-ran dài hơn một nửa so với Tân Ước và nhỏ hơn một phần tư kích thước của Cựu Ước.
Kinh Cô-ran có thể được chia thành hai loại nội dung chính: Medina và Mecca. Những điều này tương ứng với hai giai đoạn chính trong chức vụ của Muhammad, giai đoạn đầu tiên ở thành phố Mecca và giai đoạn thứ hai ở thành phố Medina. Danh tiếng của đạo Hồi, thông điệp của Muhammad, và những lời của Kinh Cô-ran thể hiện một sự thay đổi đáng chú ý khi Muhammad rời Mecca đến Medina.
Ở Mecca, Muhammad là một nhân vật tương đối bất lực, bị đàn áp. Ở Mecca, surat có xu hướng nhấn mạnh đến sự chung sống, không ép buộc, hòa bình, v.v... Đây là những ayat thường được trích dẫn bởi những người tuyên bố Hồi giáo là một tôn giáo của hòa bình. Tuy nhiên, sau khi chuyển đến Medina, Muhammad trở thành một lãnh chúa quyền lực. Ở Medina, surat sau này, từ cuối đời của Muhammad, và những ngày đầu của Đế chế Hồi giáo, được chú ý là hung hăng hơn. Chúng tạo thành phần lớn những câu được trích dẫn bởi những người tin rằng Hồi giáo tán thành sự xâm lược và bạo lực.
Thật thú vị, đạo Hồi dạy một khái niệm được gọi là bãi bỏ, hay "thay thế". Theo khái niệm này, một surah hoặc ayah được đưa ra sau đó được coi là có thẩm quyền hơn surat hoặc ayat được đưa ra trước đó. Theo nghĩa đen, tuyên bố sau thay thế và có quyền hơn tuyên bố trước. Sự bãi bỏ thường được tham khảo trong các cuộc thảo luận về những mâu thuẫn trong Kinh Cô-ran, đặc biệt là liên quan đến sự khác biệt về giọng điệu giữa các văn bản Mecca trước đó và các văn bản Medina sau này.
Sự giải thích và cách sử dụng Kinh Cô-ran: Hadith và Tafsir
Kinh Cô-ran không giữ chính xác cùng một vị trí trong tôn giáo Hồi giáo như Kinh Thánh trong Cơ Đốc giáo. Có sự tương đồng mạnh mẽ nhưng cũng có sự khác biệt lớn. Kinh Cô-ran được người Hồi giáo tin là thông điệp vĩnh cửu, hoàn hảo của Allah, thực ra là tương đồng với Chúa Giê-xu là: thông điệp (Lời) vĩnh cửu, hoàn hảo của Đức Chúa Trời.
Giải thích Kinh Cô-ran phức tạp hơn so với các văn bản tôn giáo khác. Hầu hết người Hồi giáo không thể tham gia nghiên cứu sâu về Kinh Cô-ran tiếng Ả Rập, giống như hầu hết các Cơ Đốc nhân không thể tham gia vào các nghiên cứu cấp độ chuyên nghiệp về các bản thảo gốc tiếng Hê-bơ-rơ và tiếng Hy Lạp của Kinh Thánh. Đại đa số người Hồi giáo trên toàn thế giới không nói được tiếng địa phương Ả Rập, là ngôn ngữ mà Kinh Cô-ran được viết. Cơ Đốc nhân có quyền truy cập vào các bản dịch của Kinh Thánh. Tuy nhiên, theo thần học Hồi giáo, những lời của Kinh Cô-ran chỉ có thể được hiểu hoàn toàn theo phương ngữ Ả Rập gốc của họ. Theo người Hồi giáo, điều kỳ diệu của Kinh Cô-ran nằm ở ngôn ngữ và cấu trúc được cho là hoàn hảo của nó. Do đó, Kinh Cô-ran "bản dịch" là không thể theo Hồi giáo. Bất kỳ thay đổi nào của văn bản, chẳng hạn như dịch sang ngôn ngữ khác, đều dẫn đến kết quả cuối cùng là một sự giải thích. Điều này thường được cho là lý do tại sao những người không theo đạo Hồi không chấp nhận phép lạ của những lời của Allah.
Chiều dài ngắn và bản chất truyền miệng chủ yếu của Kinh Cô-ran đầu tiên đã khuyến khích sự phát triển của hadith, hay gọi là truyền thống truyền miệng. Các học giả Hồi giáo đã thu thập những bình luận khác nhau được đưa ra bởi những người biết Muhammad cách cá nhân và dường như là những ký ức về nhận xét riêng của Muhammad về Kinh Cô-ran và ứng dụng chính xác của đạo Hồi. Những bình luận này thường là từ những người vợ, trung úy hoặc cộng sự thân cận của Muhammad. Không phải tất cả các mẩu tin truyền thống này đều được mọi người Hồi giáo chấp nhận. Trên thực tế, sự khác biệt giữa các trường phái lớn của thần học Hồi giáo có thể được tóm tắt một cách thô thiển bởi hadith nào họ đã chấp nhận hoặc từ chối.
Do rào cản ngôn ngữ, bản chất lộn xộn của văn bản và sự tồn tại của hadith, mà Kinh Cô-ran khó hiểu hơn đáng kể so với Kinh Thánh Cơ Đốc. Người Hồi giáo bình thường không có quyền truy cập vào tất cả hàng ngàn và hàng ngàn bộ sưu tập biến thể của truyền thống truyền miệng hình thành nên hadith. Tuy nhiên, thật hợp lý khi nói rằng vai trò của Kinh Cô-ran trong Hồi giáo không thể được hiểu một cách đúng đắn nếu không có hadith. Về mặt này, Kinh Cô-ran chỉ là một phần của văn bản tôn giáo Hồi giáo, mặc dù là quan trọng nhất.
Do đó, hầu hết người Hồi giáo phụ thuộc rất nhiều vào một số hình thức giải thích-bình luận để hiểu và áp dụng Kinh Cô-ran. Những bình luận này được gọi là tafsir, thường kết hợp giải thích về bối cảnh với ý kiến của các học giả Hồi giáo khác nhau.
Những lời khẳng định cạnh tranh: Kinh Cô-ran và Kinh Thánh
Hồi giáo có một mối quan hệ phức tạp khá lớn với Kinh Thánh vì những tuyên bố được đưa ra trong Kinh Cô-ran. Về lý thuyết, người Hồi giáo tin rằng Allah (Chúa) đã đưa ra những tiết lộ bằng văn bản cho những người như Môi-se và Đa-vít. Đối với họ, điều này cũng bao gồm cả Chúa Giê-xu, người mà họ gọi là Isa. Ở một số chỗ, Kinh Cô-ran dường như gợi ý rằng những cuốn sách được trao cho những người trước đó nên được nghiên cứu. Ở những chỗ khác, dường như gợi ý rằng những lời đó đã bị hỏng. Nó cũng tuyên bố Allah sẽ không cho phép lời nói của mình được thay đổi. Ở một số chỗ, Kinh Cô-ran gợi ý rằng các Cơ Đốc nhân tôn thờ ba ngôi gồm Chúa, Chúa Giê-xu và Ma-ri, là một sự hiểu lầm thô thiển về giáo lý Cơ Đốc giáo.
Nói tóm lại, Kinh Thánh là bằng chứng thực nghiệm mạnh mẽ nhất chống lại tính hợp lệ của Kinh Cô-ran. Có những bản sao của Kinh Thánh, có sẵn trong các bảo tàng ngày nay, được viết từ nhiều thế kỷ trước khi Muhammad ra đời. Không thể duy trì sự khẳng định rằng văn bản của Kinh Thánh đã thay đổi. Tuy nhiên, văn bản đó không đồng ý với các tuyên bố của Kinh Cô-ran về nó.
Mặc dù Kinh Cô-ran được người Hồi giáo đánh giá cao, nhưng nó không thể hiện chính xác cùng một vị trí trong đức tin Hồi giáo như Kinh Thánh trong Cơ Đốc giáo. Bố cục, danh tiếng và lịch sử của nó vô cùng khác biệt so với Kinh Thánh. Và cuối cùng, tính hợp lệ của Kinh Cô-ran đơn giản là không thể tồn tại một sự so sánh bền vững với Kinh Thánh Cơ Đốc.
English
Kinh Cô-ran là gì?