Câu hỏi
Ai là người thực sự "đóng vai Chúa" — bác sĩ trợ tử cho bệnh nhân sắp chết, hay bác sĩ kéo dài sự sống cho bệnh nhân ở giai đoạn cuối?
Trả lời
Câu hỏi này đưa đến một số cân nhắc kín giấu liên quan đến việc đưa ra quyết định kết thúc sự sống. Sự cân nhắc chính đối với nhiều người đó là liệu cuộc sống có thể có "ý nghĩa" khi vượt quá ngưỡng chịu đựng nhất định hay mất các chức năng quan trọng. Một vấn đề trong việc đánh giá "ý nghĩa" như vậy là bản chất thường chủ quan của quá trình đưa ra quyết định.
Một sự xem xét sâu sắc hơn là ý muốn của Chúa, Đấng ban sự sống và sự khôn ngoan – sự khôn ngoan vô cùng cần thiết giữa cuộc đời đầy đau khổ. (Thi thiên 27:11; 90:12). Chúa là Đấng ban cho mục đích và ý nghĩa cuộc sống cho đến khi chết. Như một sự ban cho từ Thiên Chúa, sự sống nên được bảo toàn. Chính Chúa là Đấng thống trị thời điểm và cách thức mà chúng ta chết. Một bác sĩ thực hiện điều trị cứu người không phải là "đóng vai Chúa"; mà là ông đang tôn trọng sự ban cho của Chúa.
Các giá trị đối lập trong việc đưa ra quyết định kết thúc sự sống nằm ở hai thái cực. Ở một đầu của quang phổ là những người thúc đẩy an tử, hay cái chết êm ái, cho rằng: đau đớn là khổ nạn và do đó phải được loại bỏ bằng cách để cho người đau đớn chết nếu cần thiết. Ở đầu bên kia là những người coi sự sống là thiêng liêng, phải được kéo dài bằng mọi giá, sử dụng bất cứ công nghệ nào có sẵn.
Vấn đề với quan điểm đầu tiên, bên cạnh thực tế an tử là giết người, không có chỗ nào trong Kinh Thánh thúc giục chúng ta tránh đau khổ bằng mọi giá. Thực tế, các tín hữu được kêu gọi chịu khổ như Đấng Christ để thực hiện các mục đích công chính và cứu chuộc của Ngài trong chúng ta (I Phi-e-rơ 2:20-25; 3:8-18; 4:12-19). Thông thường, chỉ sau khi một người nào đó thất vọng bởi những đau khổ và mất mát đáng kể, anh ta mới nhận định được những gì thực sự có ý nghĩa và sau đó mới có thể tiến bộ trong việc thúc đẩy các mục đích của Chúa.
Sự phức tạp vốn có trong quan điểm còn lại là định nghĩa về "sự sống". Khi nào thì cuộc sống thật sự kết thúc? Minh họa cổ điển là cái được gọi là trạng thái thực vật dai dẳng, khi đó một người có thể sống nhiều năm đơn giản chỉ bằng cách được cho ăn và cho uống. Nhiều người cho rằng những bệnh nhân như vậy không có khả năng nhận thức và do đó không có "sự sống" nào. Các bác sĩ thần kinh đo lường phản ứng của bệnh nhân đối với các kích thích thần kinh nhất định trong nỗ lực thông báo cho người đưa ra quyết định. Tuy nhiên, những người khác tin rằng, nếu một người trong tình trạng này có nhịp tim, thì có hy vọng và sự sống phải được bảo tồn, thậm chí chỉ bằng máy móc.
Câu trả lời đúng nhất có lẽ nằm ở đâu đó giữa hai quan điểm này. Cơ Đốc nhân sẽ cố gắng bảo toàn mạng sống, nhưng có một sự khác biệt giữa bảo toàn mạng sống và kéo dài cái chết. Việc gượng gạo duy trì bề ngoài của các chức năng sống đơn giản chỉ vì một người nào đó cảm thấy quá khó khăn về mặt tình cảm để cho phép người thân của họ ra đi sẽ thật sự là một người "đóng vai Chúa". Sự chết đến vào thời điểm được chỉ định (Hê-bơ-rơ 9:27). Khi cơ thể bệnh nhân bắt đầu ngừng hoạt động, khi can thiệp y tế sẽ không chữa khỏi mà chỉ kéo dài quá trình tự nhiên của cái chết, lúc đó bỏ máy móc ra và cho phép người đó chết không phải là trái đạo đức. Điều này kêu gọi sự khôn ngoan. Ngoài ra, thúc đẩy cái chết cách chủ động là sai trái. Đó là "đóng vai Chúa". Giữ lại sự điều trị cứu người cách thụ động cũng có thể sai. Nhưng cho phép sự sống vận hành theo cách của nó, cung cấp sự chăm sóc giảm nhẹ và cho phép một người chết vào thời điểm của Chúa là không sai.
Dựa trên những cân nhắc này, mối nguy hiểm hiện tại và rõ ràng của việc "đóng vai Chúa" tồn tại ở cả hai thái cực: loại bỏ đau khổ bằng mọi giá và sử dụng mọi liệu pháp có thể bằng mọi giá. Thay vì đóng vai Chúa, chúng ta nên để Chúa là Chúa. Kinh Thánh bảo chúng ta phải nhờ cậy Chúa ban sự khôn ngoan (Gia-cơ 1:5) và cân nhắc điều gì có ý nghĩa trong khi sự sống chưa kết thúc (Truyền đạo 12).
English
Ai là người thực sự "đóng vai Chúa" — bác sĩ trợ tử cho bệnh nhân sắp chết, hay bác sĩ kéo dài sự sống cho bệnh nhân ở giai đoạn cuối?