Câu hỏi
Tại sao phụ nữ Hồi giáo phải đội khăn trùm đầu?
Trả lời
Từ hijab có nghĩa là "màn che" hoặc "che giấu, che khuất" trong tiếng Ả Rập. Hijab cũng có thể đề cập đến quy tắc ăn mặc của đạo Hồi, trong trường hợp nó truyền đạt mức độ khiêm tốn được thể hiện bởi một phụ nữ Hồi giáo. Theo truyền thống Hồi giáo, phụ nữ đeo khăn quàng cổ (khăn trùm đầu), để che tóc và điều chỉnh khuôn mặt như một hình thức khiêm tốn khi có sự hiện diện của những người đàn ông không phải là họ hàng gần. Tùy thuộc vào quốc gia và sự ảnh hưởng Hồi giáo của khu vực, việc đội khăn trùm đầu và quần áo rộng này còn được gọi là hijab (khăn trùm đầu) có thể được thực thi một cách hợp pháp hoặc được coi là sự lựa chọn của phụ nữ.
Theo quy định về trang phục, hijab có thể yêu cầu bất cứ thứ gì, từ một chiếc khăn lông đơn giản đến cái màn che phủ toàn cơ thể chỉ chừa đôi mắt. Các đồ mặc khác nhau mà hijab có thể yêu cầu như sau:
• Hijab là một chiếc khăn vuông che đầu và cổ, nhưng chừa mặt ra. Đây là loại che phủ phổ biến nhất được nhìn thấy ở Mỹ.
• Shayla là một chiếc khăn dài hình chữ nhật che đầu nhưng thường không che mặt và cổ.
• Khimar là một chiếc khăn dài, giống như áo choàng quấn quanh đầu và vắt ở giữa lưng. Nó che đầu, cổ và vai nhưng để lộ khuôn mặt.
• Chador là một chiếc áo choàng dài che phủ toàn bộ cơ thể của người phụ nữ đến chân.
• Niqab che miệng và mũi nhưng để lộ đôi mắt. Nó được đeo với khimar hoặc khăn đội đầu khác.
• Burqa bao phủ toàn bộ khuôn mặt và cơ thể, chừa một màn lưới nhỏ mà người phụ nữ có thể nhìn thấy.
Tất cả những cách ăn mặc này đều được coi là hijab, và trong một số nền văn hóa Hồi giáo thì chúng là tùy chọn. Một số phụ nữ Hồi giáo cho rằng việc đeo hijab giúp người khác tập trung vào sự thông minh và tính cách của họ, thay vì phán xét các đặc điểm bên ngoài như sự giàu có, sắc đẹp hoặc tình dục. Từ trang web Al-Islam, nơi nó tự gọi là "nơi của Bộ Các vấn đề Hồi giáo Da'wah và Guidance ở Ả Rập Xê-út", mục đích cho người phụ nữ mặc hijab là để giải thoát họ khỏi ánh mắt dâm đãng của đàn ông. Hijab (và các loại quần áo rộng khác) hạn chế sự chú ý trên cơ thể phụ nữ và chuyển hướng nó đến khuôn mặt.
Quan điểm này chứa đựng gợi ý về lẽ thật trong I Phi-e-rơ 3:3-4, nói rằng, "Đừng chú trọng sự trang điểm bề ngoài như làm tóc cầu kỳ, đeo vàng, mặc áo quần lòe loẹt; nhưng hãy trang điểm con người bề trong thầm kín bằng vẻ đẹp không phai tàn của tinh thần dịu dàng, yên lặng; đó là điều quý giá trước mặt Đức Chúa Trời". Một phụ nữ Hồi giáo được dạy rằng việc thưởng thức vẻ đẹp của cô chỉ dành cho chồng của cô ấy, vì vậy nhiều phụ nữ Hồi giáo coi hijab là một cách để tôn trọng chồng của họ cũng như thể hiện sự tôn sùng với tôn giáo của họ.
Tuy nhiên, những phụ nữ Hồi giáo sùng đạo khác phản đối việc bắt buộc đội hijab. Họ nói rằng yêu cầu như vậy không được tìm thấy trong Kinh Cô-ran. Mặc dù thừa nhận rằng sự khiêm tốn là bắt buộc, nhưng họ lập luận rằng những cách giải thích cực đoan hơn trong các câu Kinh Cô-ran chỉ lăng mạ phụ nữ là đối tượng của sự ham muốn của nam giới. Họ nghi ngờ đây là một quan điểm trịch thượng đối với phụ nữ, nói rằng hijab trong Kinh Cô-ran đề cập đến "sự chia cắt hay phân chia," không phải là khăn trùm đầu. Họ chỉ ra lịch sử nơi Hồi giáo độc tài và chính trị áp đặt quy tắc này trong nỗ lực giành quyền kiểm soát một dân tộc và khuất phục phụ nữ của nó. Khi những kẻ cực đoan Hồi giáo chiếm lấy một khu vực, họ thường áp đặt hijab cho phụ nữ ngay lập tức. Vì vậy, một số phụ nữ Hồi giáo coi hijab là một sự củng cố cho danh tiếng của Hồi giáo vì đàn áp và bịt miệng phụ nữ.
Cuộc tranh cãi về hijab minh họa cho sự vô ích của tôn giáo trong những nỗ lực của chúng ta để làm hài lòng Chúa. Tôn giáo luôn áp đặt các hành vi bên ngoài lên những người theo nó, sử dụng nỗi sợ hãi hoặc hy vọng ảo làm động lực. Người Do Thái trong ngày của Chúa Giê-xu đang tạo ra các quy tắc bên ngoài cho người khác và nhấn mạnh rằng không ai có thể biết Chúa mà không làm theo họ từng li từng tí (Ma-thi-ơ 15:9). Khi Chúa Giê-xu Christ đến, Ngài đã phá vỡ những yêu cầu của truyền thống loài người (Ma-thi-ơ 15:2) và thay mặt chúng ta thực hiện Luật thiêng liêng (Ma-thi-ơ 5:17; Ga-la-ti 3:10-11,24; Rô-ma 3:28). Dù phụ nữ đội hijab hay đàn ông cầu nguyện năm lần một ngày, thì cũng không ai có thể làm hài lòng Chúa ngoại trừ nhờ đức tin vào Con trai của Ngài là Chúa Giê-xu Christ (Giăng 3:16-18; 14:6; 20:31; Rô-ma 3:20; 8:8).
Lời Chúa cho chúng ta sự hướng dẫn cách sống, nhưng chúng ta tìm kiếm sự thánh khiết vì chúng ta muốn làm hài lòng Chúa, không phải để được Ngài chấp nhận. Đức Chúa Cha, Đức Chúa Con và Đức Thánh Linh không phải là Allah của đạo Hồi (I Cô-rinh-tô 8:5-6). Trong lời cầu nguyện của Chúa Giê-xu như thầy thượng tế, Ngài nói, "Sự sống đời đời là nhận biết Cha là Đức Chúa Trời duy nhất và chân thật, cùng Đức Chúa Giê-xu Christ là Đấng cha đã sai đến" (Giăng 17:3). Trở thành môn đồ của Ngài (Lu-ca 9:23) có nghĩa là chúng ta mong muốn vâng lời Ngài, mặc dù nhận ra rằng không thể làm được như vậy mọi lúc. Vẻ đẹp của Cơ Đốc giáo là ân điển (Ê-phê-sô 2:8-9). Hồi giáo không thể mang đến ân điển. Hijab không thể mang đến ân điển. Tất cả các việc làm tốt của mọi tôn giáo đều vô ích nếu không có sự sống mới trong Chúa Giê-xu Christ, Chúa chúng ta (Rô-ma 10:9-10).
English
Tại sao phụ nữ Hồi giáo phải đội khăn trùm đầu?