Câu hỏi
Linh hồn con người là gì?
Trả lời
Kinh thánh không nói rõ hoàn toàn về bản chất của linh hồn con người. Nhưng từ việc nghiên cứu cách mà từ "linh hồn" được sử dụng trong Kinh thánh, chúng ta có thể đưa ra một số kết luận. Nói một cách đơn giản, linh hồn con người là một phần của một người mà không thuộc thân thể. Nó là phần tồn tại đời đời của mỗi người sau khi trải qua sự chết thân thể. Sáng thế ký 35:18 miêu tả sự chết của Ra-chên, vợ của Gia-cốp, rằng cô ấy đã đặt tên cho con trai mình "khi gần trút linh hồn mình". Từ điều này cho chúng ta thấy rằng linh hồn tách biệt khỏi thân thể và tiếp tục sống sau sự chết thân thể.
Linh hồn con người là trọng tâm đối với tư cách con người của một người. Như C. S. Lewis đã nói, "Bạn không có linh hồn. Bạn là một Linh hồn. Bạn có thân thể". Nói cách khác, tư cách con người không dựa vào việc có thân thể, mà điều được đòi hỏi đó chính là linh hồn. Được lập đi lập lại nhiều lần trong Kinh thánh, con người được nhắc đến như là "những linh hồn" (Xuất Ê-díp-tô 31:14; Châm ngôn 11:30), đặc biệt trong những ngữ cảnh này tập trung vào giá trị của đời người và tư cách làm người hoặc khái niệm về "linh hồn" (Thi thiên 16:9-10; Ê-xê-chi-ên 18:4; Công vụ 2:27; Khải huyền 18:13).
Linh hồn con người khác biệt với tấm lòng (Phục truyền 26:16; 30:6) và tinh thần (I Tê-sa-lô-ni-ca 5:23; Hê-bơ-rơ 4:12) và tâm trí (Ma-thi-ơ 22:37; Mác 12:30; Lu-ca 10:27). Linh hồn con người được tạo bởi Đức Chúa Trời (Giê-rê-mi 38:16). Nó có thể mạnh mẽ hoặc yếu đuối (II Phi-e-rơ 2:14); nó có thể bị mất hoặc được cứu (Gia-cơ 1:21; Ê-xê-chi-ên 18:4). Chúng ta biết rằng linh hồn con người cần được chuộc tội (Lê-vi ký 17:11) và là phần được làm sạch, được bảo vệ bởi lẽ thật và việc làm của Đức Thánh Linh (I Phi-e-rơ 1:22). Chúa Giê-xu là Đấng chăn chiên và vị Giám Mục của linh hồn (I Phi-e-rơ 2:25).
Ma-thi-ơ 11:29 nói cho chúng ta biết rằng chúng ta có thể đến với Chúa Giê-xu Christ để tìm sự yên nghỉ cho linh hồn mình. Thi thiên 16:9-10 là một thi thiên thuộc về Đấng Mê-si-a cho chúng ta thấy rằng Chúa Giê-xu cũng có linh hồn. Đa-vít viết, "Bởi cớ ấy lòng tôi vui vẻ, linh hồn tôi nức mừng rỡ. Xác tôi cũng sẽ nghỉ yên ổn. Vì Chúa sẽ chẳng bỏ linh hồn tôi trong Âm phủ. Cũng không để cho người thánh Chúa thấy sự hư nát". Điều này không thể nói về Đa-vít (như Phao-lô đã lưu ý trong Công vụ 13:35-37) bởi vì thân thể của Đa-vít đã nhìn thấy sự hư nát khi ông qua đời. Nhưng thân thể của Chúa Giê-xu Christ chưa bao giờ nhìn thấy sự hư nát (Ngài đã sống lại), và linh hồn Ngài không bị bỏ trong Âm phủ. Chúa Giê-xu, là Con Người có linh hồn.
Thường có sự nhầm lẫn giữa tinh thần con người và linh hồn con người. Ở nhiều chỗ, Kinh thánh dường như sử dụng những thuật ngữ có thể thay thế cho nhau, nhưng có thể có một sự khác biệt khó thấy. Mặt khác, làm thế nào Lời Chúa có thể đâm thấu "đến nỗi chia linh hồn và tinh thần" (Hê-bơ-rơ 4:12)? Khi Kinh thánh nói về tinh thần của con người, thì thường nói về sự thúc đẩy bên trong khích lệ con người ở một phương diện hoặc cái khác. Nó được lập đi lập lại nhiều lần là động cơ, động lực (Dân số ký 14:24).
Như đã được nói rằng chỉ có hai điều tồn tại mãi mãi đó là Lời Chúa (Mác 13:31) và linh hồn con người. Đó là bởi vì, giống như Lời Chúa, linh hồn là một điều bất diệt. Khái niệm đó khiến cho chúng ta nghiêm túc và kính sợ. Mỗi người bạn gặp là một linh hồn đời đời. Mỗi người đã từng sống đều có linh hồn, và tất cả những linh hồn đó vẫn tồn tại ở một nơi nào đó. Câu hỏi đặt ra là tồn tại ở đâu? Những linh hồn chối bỏ tình yêu của Đức Chúa Trời bị buộc phải trả giá cho chính tội lỗi của họ, đời đời trong hỏa ngục (Ma-thi-ở 25:46; Rô-ma 6:23; Khả huyền 20:10,15). Nhưng những linh hồn thừa nhận tội lỗi của chính họ và đón nhận món quà ân điển của Đức Chúa Trời chính là sự tha thứ sẽ sống đời đời bên mé nước bình tịnh với Đấng chăn chiên của họ, chẳng muốn điều gì (Thi thiên 23:2).
English
Linh hồn con người là gì?