Câu hỏi
Kinh Thánh dạy gì về việc cầu nguyện cho người chết?
Trả lời
Cầu nguyện cho người chết không phải là một khái niệm thánh kinh. Những lời cầu nguyện của chúng ta không ảnh hưởng gì đến người nào, một khi anh hoặc chị ta đã chết. Sự thực là vậy, vào thời điểm của sự chết, số phận đời đời của một người đã được định đoạt. Hoặc anh ta đã được cứu nhờ đức tin trong Đấng Christ và ở trong thiên đàng, nơi anh ấy trải nghiệm sự yên nghỉ và vui mừng trong sự hiện diện của Đức Chúa Trời, hoặc anh ta bị tra tấn trong địa ngục. Câu chuyện về người giàu và người ăn mày La-xa-rơ đã cung cấp cho chúng ta một minh họa sống động cho chân lý này. Đức Chúa Giê-xu đã sử dụng câu chuyện một cách rõ ràng để dạy rằng, sau sự chết người không công bình đời đời xa cách Đức Chúa Trời, để họ nhớ lại sự chối bỏ phúc âm của mình, rằng họ ở trong nơi khổ hình, và điều kiện của họ là không thể khắc phục (Lu-ca 16:19-31).
Thường những người bị mất một người thân yêu được khuyến khích cầu nguyện cho người đã qua đời, và cho những gia đình của họ. Dĩ nhiên, chúng ta nên cầu nguyện cho những người đang đau buồn, nhưng đối với người chết, thì không. Không một người nào nên tin rằng, ai đó có thể cầu nguyện cho mình, mà có ảnh hương đến một số kết quả tốt đẹp, sau khi mình đã chết. Kinh Thánh dạy rằng tình trạng đời đời của con người đã được quyết định bởi hành động của chúng ta trong suốt cuộc sống của chúng ta trên đất. "Linh hồn người nào phạm tội thì sẽ chết… Sự công bình của người công bình sẽ được kể cho người, và sự gian ác của kẻ gian ác sẽ buộc tội nghịch lại người ấy" (Ê-xê-chiên 18:20).
Tác giả thư Hê-bơ-rơ nói với chúng ta rằng: "Theo như đã định cho loài người phải chết một lần, và sau đó phải chịu đoán xét" (Hê-bơ-rơ. 9:27). Ở đây, chúng ta hiểu rằng không hề có sự thay đổi tình trạng thuộc linh của một người có thể được thực hiện sau sự chết của người ấy— dù bởi chính người ấy hoặc nhờ nỗ lực của những người khác. Nếu không ích lợi khi cầu nguyện cho sự sống của người đang phạm "tội dẫn đến sự chết" (1 Giăng 5:16) thí dụ, liên tục phạm tội không tìm kiếm sự tha thứ của Đức Chúa Trời, làm thế nào có thể cầu nguyện cho những người đã chết mang lại lợi ích cho họ, vì không hề có kế hoạch cứu rỗi sau khi chết.
Vấn đề là mỗi chúng ta chỉ có một cuộc sống của mình, và chúng ta chịu trách nhiệm về việc chúng ta sống như thế nào. Những người khác có thể ảnh hưởng đến những sự chọn lựa của chúng ta, nhưng cuối cùng chúng ta phải khai trình về những chọn lựa mà chúng ta đã thực hiện. Lời cầu nguyện của những người khác có thể bày tỏ những ước muốn của họ, nhưng chúng không thể thay đổi kết quả. Thời gian cầu nguyện cho một người là trong lúc anh hay chị ấy còn sống, và vẫn còn khả năng để tấm lòng, thái độ, và hành vi của anh hoặc chị ấy được thay đổi (Rô-ma 2:3-9).
Rất tự nhiên khi có mong muốn cầu nguyện trong những lúc đau đớn, chịu khổ, và sự mất mát của những người thân yêu và những người bạn, nhưng chúng ta biết những giới hạn của lời cầu nguyện hợp lẽ như đã bày tỏ trong Kinh Thánh. Kinh Thánh là quyển sách hướng dẫn cầu nguyện chính thức duy nhất, và Kinh Thánh dạy rằng cầu nguyện cho người chết là vô ích. Tuy nhiên, chúng ta thấy thực hành cầu nguyện cho người chết được thấy ở một số linh vực của "Cơ-đốc giáo". Thí dụ, thần học Công Giáo La Mã cho phép cầu nguyện cho cả người chết và thay mặt cho họ. Nhưng ngay cả những người có thẩm quyền của Công Giáo thừa nhận rằng, không có sự cho phép rõ ràng đối với những lời cầu nguyện thay cho người đã chết trong sáu mươi sáu sách Kinh Thánh. Thay vào đó, họ dùng ngụy kinh (2 Mác-ca-bê 12:46), truyền thống giáo hội, sắc lệnh của hội đồng Trent v.v… để ủng hộ việc cầu nguyện cho người chết.
Kinh Thánh dạy rằng những người đã đầu phục ý muốn của Chúa Cứu Thế sau khi chết, trực tiếp và ngay lập tức được vào trước sự hiện diện của Đức Chúa Trời (Lu-ca 23:43; Phi-líp 1:23; 2 Cô-rinh-tô 5:7-8) . Vậy thì, người ta đâu có cần gì đến lời cầu nguyện của những người còn sống trên đất? Trong lúc chúng ta cảm thông với những người mất mát những người thân yêu, chúng ta phải nhớ trong trí rằng "hiện nay là kỳ ân điển của Đức Chúa Trời, hiện nay là thì cứu rỗi" (2 Cô-rinh-tô 6:2). Trong khi bối cảnh đề cập thời đại phúc âm là một tổng thể, câu Kinh Thánh này phù hợp với bất kỳ cá nhân nào không có sự chuẩn bị đối diện với sự chết không thể tránh được, và sự phán xét theo sau (Rô-ma 5:12; 1 Cô-rinh-tô 15:26; Hê-bơ-rơ 9:27). Sự chết là cuối cùng, và sau đó, không có số lượng lời cầu nguyện nào giúp ích cho ai về sự cứu rỗi mà anh ta đã từ chối khi còn sống.
English
Kinh Thánh dạy gì về việc cầu nguyện cho người chết?