Câu hỏi
Chúng ta có nhớ cuộc sống trên đất của chúng ta khi ở Thiên Đàng?
Trả lời
Trong Ê-sai chương 65:17 chép "Ta sẽ dựng trời mới đất mới; những việc trước sẽ chẳng nhớ nữa, chẳng còn nhắc đến nữa." Một số nhà giải nghĩa Ê-sai 65:17 cho rằng chúng ta sẽ không còn ký ức về cuộc sống trên đất khi chúng ta ở Thiên Đàng. Tuy nhiên, một câu trước đó trong Ê-sai 65:16, Kinh Thánh chép "vì những sự khốn nạn trước đã quên hết, và đã khuất khỏi mặt ta." Có thể chỉ có "những sự khốn nạn trước" mới bị quên đi, chứ không phải tất cả ký ức của chúng ta. Những ký ức của chúng ta cuối cùng sẽ được thanh tẩy, bù đắp, chữa lành, và phục hồi, chứ không bị xóa. Không có lý do tại sao chúng ta không thể có những ký ức từ cuộc sống trên đất. Những ký ức được thanh tẩy là những điều liên quan đến tội lỗi, đau đớn và buồn bã. Khải huyền 21:4 tuyên bố, "Ngài sẽ lau ráo hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi."
Thực tế là những điều trước đây không đến trong tâm trí không có nghĩa là những ký ức của chúng ta sẽ bị xóa sạch. Lời tiên tri có thể gợi ra tính chất phi thường trong môi trường mới của chúng ta. Thế giới mới rất nguy nga, vô cùng ấn tượng đến nỗi mọi người sẽ quên mất sự phiền muộn và tội lỗi ở thế gian hiện tại. Đêm khuya một đứa trẻ sợ bóng tối trong căn phòng của mình sẽ hoàn toàn quên đi nỗi sợ về đêm đó vào ngày hôm sau khi ở sân chơi. Không phải là ký ức đã bị xóa sạch, chỉ có điều trong ánh nắng mặt trời, nỗi sợ hãi không đến trong tâm trí.
Ngoài ra, điều quan trọng là phải phân biệt giữa cõi vĩnh hằng và ở trời hiện tại. Khi một tín đồ qua đời, anh ta sẽ lên thiên đàng, nhưng đó không phải là điểm đến cuối cùng của chúng ta. Kinh thánh nói về "trời mới đất mới" như là ngôi nhà vĩnh cửu của chúng ta. Cả hai câu Kinh Thánh trích dẫn ở trên (Ê-sai 65:17 và Khải huyền 21:1) đều chỉ về cõi vĩnh hằng chứ không phải ở trời hiện tại. Lời hứa lau ráo hết nước mắt sẽ không xảy ra cho đến chừng sau sự hoạn nạn, sau sự phán xét cuối cùng, và sau khi tái tạo vũ trụ.
Trong khải tượng, Giăng nhìn thấy nỗi buồn trên trời: "Khi Chiên Con mở ấn thứ năm, tôi thấy dưới bàn thờ có những linh hồn của kẻ đã chịu giết vì đạo Đức Chúa Trời và vì lời chứng họ đã làm. Chúng đều kêu lên lớn tiếng rằng: Lạy Chúa là Đấng thánh và chân thật, Chúa trì hoãn xét đoán và chẳng vì huyết chúng tôi báo thù những kẻ ở trên đất cho đến chừng nào?" (Khải huyền 6: 9-10). Giăng rõ ràng là ở trên trời (Khải Huyền 4:1-2), ông thấy và nghe được những người nhớ rõ sự bất công đã làm với họ. Những tiếng kêu gọi trả thù của họ cho thấy rằng, ở trời hiện tại, chúng ta sẽ nhớ cuộc sống của chúng ta trên đất, kể cả những điều tồi tệ. Tuy nhiên, thiên đàng hiện tại trong Khải Huyền đoạn 6 là tạm thời và sẽ nhường chỗ cõi vĩnh hằng trong Khải Huyền đoạn 21.
Câu chuyện về La-xa-rơ và người giàu có (Luca 16:19-31) là một bằng chứng nữa cho thấy người chết nhớ cuộc sống trên đất của họ. Người giàu ở nơi âm phủ xin Áp-ra-ham sai La-xa-rơ trở lại thế gian để cảnh báo các anh em của người giàu về số phận đang chờ đợi những người tội lỗi (câu 27-28). Người giàu rõ ràng là nhớ người thân của mình. Ông cũng nhớ về đời sống vị kỷ và tội lỗi của mình (câu 25). Những ký ức của người giàu nơi Âm phủ trở thành một phần đau đớn của ông. Câu chuyện không đề cập đến việc La-xa-rơ có ký ức hay không, nhưng còn Áp-ra-ham thì biết rõ ràng về những sự việc trên đất (câu 25). Mãi cho đến khi đến cõi vĩnh hằng, người công bình mới bỏ lại tất cả nỗi buồn đằng sau.
English
Chúng ta có nhớ cuộc sống trên đất của chúng ta khi ở Thiên Đàng?