Câu hỏi
Quản trị theo Kinh Thánh là gì?
Trả lời
Để khám phá những gì Kinh Thánh nói về sự quản trị, chúng ta bắt đầu với câu đầu tiên: Ban đầu, Đức Chúa Trời sáng tạo trời và đất (Sáng thế ký 1:1). Với tư cách là Đấng Tạo Hóa, Chúa có quyền sở hữu tuyệt đối trên tất cả mọi thứ, và nếu bỏ lỡ không bắt đầu từ đây thì cũng giống như việc cài sai nút áo, không có điều gì khác sẽ sắp thành hàng. Không có gì khác trong Kinh Thánh, kể cả giáo lý quản trị, sẽ có ý nghĩa hoặc có bất kỳ sự liên quan thực sự nào nếu chúng ta bỏ lỡ thực tế rằng Chúa là Đấng Tạo Hóa và có toàn quyền sở hữu. Chính nhờ khả năng nắm bắt hoàn toàn và ghi vào lòng điều này của chúng ta mà học thuyết về sự quản trị được hiểu.
Học thuyết về sự quản trị theo Kinh Thánh xác định mối quan hệ của con người với Chúa. Nó cho biết Chúa là chủ sở hữu và con người là người quản lý. Chúa làm cho con người trở thành đồng nghiệp của Ngài trong việc quản lý tất cả các khía cạnh trong đời sống của chúng ta. Sứ đồ Phao-lô giải thích điều đó hay nhất bằng cách nói, "Vì chúng tôi là những người cùng làm việc cho Đức Chúa Trời, anh em là đồng ruộng của Đức Chúa Trời, là nhà của Đức Chúa Trời" (I Cô-rinh-tô 3:9). Bắt đầu với khái niệm này, sau đó chúng ta có thể xem xét chính xác và đánh giá chính xác không chỉ tài sản của chúng ta, mà quan trọng hơn là chính cuộc sống của con người. Về bản chất, sự quản trị xác định mục đích của chúng ta trong thế giới này là được giao cho chúng ta bởi chính Chúa. Đây là cơ hội thiêng liêng được ban cho của chúng ta để kết hợp với Chúa trong phong trào cứu chuộc toàn cầu và vĩnh cửu của Ngài (Ma-thi-ơ 28:19-20). Sự quản trị không phải là Chúa lấy một cái gì đó từ chúng ta nhưng đó là phương pháp của Ngài ban tặng những món quà phong phú nhất của Ngài cho dân sự của Ngài.
Trong Tân Ước, có hai từ Hy Lạp thể hiện ý nghĩa của từ "sự quản trị" trong tiếng Việt. Từ đầu tiên là epitropos có nghĩa là "người quản lý, quản đốc hoặc người quản trị". Từ quan điểm của chính phủ, nó có nghĩa là "thống đốc hoặc kiểm sát trưởng". Đôi khi nó được sử dụng trong Tân Ước có nghĩa là "người giám hộ", như trong Ga-la-ti 4:1-2 nói rằng, "Tôi muốn nói rằng bao lâu người thừa kế còn thơ ấu, dù làm chủ toàn bộ tài sản, thì cũng không khác gì một nô lệ. 2 Người ấy còn phải ở dưới quyền của những người giám hộ và quản gia cho đến thời hạn mà người cha đã định". Từ thứ hai là oikonomos. Nó cũng có nghĩa là "người quản trị, người quản lý hoặc quản trị viên" và xuất hiện thường xuyên hơn trong Tân Ước. Tùy thuộc vào ngữ cảnh, nó thường được dịch là "phân phối, quản trị, quản lý, sắp xếp, trật tự, kế hoạch hoặc đào tạo". Thông thường chủ yếu đề cập đến luật hoặc quản lý hộ gia đình hoặc các vấn đề gia đình.
Đáng chú ý, trong các tác phẩm của Phao-lô, từ oikonomos được cho là có ý nghĩa đầy đủ nhất ở chỗ Phao-lô thấy trách nhiệm của mình trong việc rao giảng phúc âm là một sự tin tưởng thiêng liêng (I Cô-rinh-tô 9:17). Phao-lô nói đến sự kêu gọi của mình từ Chúa là sự quản lý (sự quản trị) của ân điển của Chúa cho một chức vụ của sự mầu nhiệm thiêng liêng được mặc khải trong Đấng Christ (Ê-phê-sô 3:2). Trong bối cảnh này, Phao-lô đang mô tả Chúa là chủ nhân của một gia đình lớn, điều hành nó một cách khôn ngoan thông qua chính Phao-lô là người đầy tớ vâng phục của Chúa Giê-xu Christ.
Điều Phao-lô đang nói đến cũng có ý nghĩa là một khi chúng ta được kêu gọi và đặt vào trong thân thể của Đấng Christ, thì sự quản trị được đòi hỏi nơi chúng ta không phải là kết quả của sức mạnh hay khả năng của chính chúng ta. Sức mạnh, sự thần cảm và sự tăng trưởng trong việc quản lý cuộc sống của chúng ta phải đến từ Chúa thông qua Đức Thánh Linh ngự trong chúng ta; mặt khác, công việc của chúng ta là vô ích và sự tăng trưởng trong sự quản trị là sự tăng trưởng con người và sự công bình riêng. Theo đó, chúng ta phải luôn nhớ nguồn sức mạnh duy nhất của mình để làm đẹp lòng Chúa là: " Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng ban năng lực cho tôi" (Phi-líp 4:13). Phao-lô cũng nói, "Nhưng nhờ ân điển của Đức Chúa Trời mà tôi được như ngày nay, và ân điển của Ngài ban cho tôi không phải là vô ích. Trái lại, tôi làm việc nhiều hơn tất cả những người khác; nhưng nào phải tôi mà là ân điển của Đức Chúa Trời ở với tôi" (I Cô-rinh-tô 15:10).
Khi chúng ta nghĩ đến việc quản trị tốt, chúng ta luôn luôn nghĩ về cách chúng ta quản lý tài chính và sự trung thành của chúng ta trong việc dâng phần mười và lễ vật cho Chúa. Nhưng khi chúng ta bắt đầu xem xét, thì nó khác nhiều hơn thế. Trên thực tế, nó không chỉ là quản lý thời gian, tài sản, môi trường hay sức khỏe của chúng ta. Sự quản trị là nhân chứng ngoan ngoãn của chúng ta đối với sự tể trị của Chúa. Nó là điều thúc đẩy tín đồ của Đấng Christ hành động, thực hiện những hành động thể hiện niềm tin của mình vào Chúa Giê-xu. Sự quản trị của Phao-lô liên quan đến việc tuyên bố rằng lẽ thật phúc âm là điều đã được ủy thác cho ông.
Sự quản trị xác định sự vâng lời thực tế của chúng ta trong việc quản lý mọi thứ dưới sự kiểm soát của chúng ta, mọi thứ được giao phó cho chúng tôi. Đó là sự tận hiến của bản thân một người và sự sở hữu đối với sự giúp đỡ của Chúa. Sự quản trị thừa nhận trong thực tế rằng chúng ta không có quyền kiểm soát bản thân hoặc tài sản của chúng ta, mà chỉ có Chúa mới có quyền kiểm soát đó. Nó có nghĩa là người quản lý của Chúa, chúng ta là người quản lý những gì thuộc về Chúa, và chúng ta thuộc thẩm quyền bất biến của Ngài khi chúng ta điều hành công việc của Ngài. Quản trị trung thành có nghĩa là chúng ta hoàn toàn thừa nhận chúng ta không phải là của riêng chúng ta mà thuộc về Đấng Christ, Chúa, Đấng đã ban chính mình Ngài cho chúng ta.
Vậy thì, câu hỏi cuối cùng là: Tôi là chúa của đời tôi, hay Đấng Christ là Chúa của cuộc đời tôi? Về bản chất, sự quản trị thể hiện sự vâng phục hoàn toàn của chúng ta đối với Chúa và Chúa và Cứu Chúa của chúng ta, Chúa Giê-xu Christ.
English
Quản trị theo Kinh Thánh là gì?