Câu hỏi
Sự khác biệt giữa sự hiển hiện của Đức Thánh Linh và sự toàn tại của Đức Chúa Trời là gì?
Trả lời
Sự toàn tại của Đức Chúa Trời là thuộc tính của Ngài ở khắp mọi nơi cùng một lúc. Ngài có mặt khắp nơi ngay cả khi chúng ta không kinh nghiệm sự hiện diện của Ngài. Ngài ở đây, ngay cả khi chúng ta không nhận ra Ngài. Dĩ nhiên, sự hiển hiện của Đức Chúa Trời là sự hiện diện của Ngài được biểu lộ — sự thật Ngài ở cùng chúng ta được làm rõ và thuyết phục.
Sự toàn tại của Đức Chúa Trời áp dụng cho mỗi Ngôi trong Đức Chúa Trời Ba Ngôi: Đức Chúa Cha (Ê-sai 66:1), Đức Chúa Con (Giăng 1:48), và Đức Thánh Linh (Thi Thiên 139:7–8). Sự thật Đức Chúa Trời có mặt ở khắp nơi có thể hoặc có thể không dẫn đến một kinh nghiệm đặc biệt về phía chúng ta. Tuy nhiên, sự hiển hiện của Đức Chúa Trời là kết quả của sự tương tác của Ngài với chúng ta một cách công khai và không thể nhầm lẫn. Đó là lúc đó chúng ta kinh nghiệm Đức Chúa Trời.
Kinh Thánh ghi lại rằng mỗi Ngôi của Ba Ngôi Đức Chúa Trời đã làm cho chính Ngài hiển hiện trong cuộc sống của một số cá nhân. Đức Chúa Cha đã phán với Môi-se trong bụi cây đang cháy trong Xuất Ê-díp-tô 3. Đức Chúa Trời đã ở cùng với Môi-se ngay từ đầu, nhưng sau đó ở "phía bên kia của đồng vắng" gần núi Hô-rếp (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:1), Đức Chúa Trời đã chọn để bày tỏ chính Ngài. Đức Chúa Con đã biểu hiện chính Ngài qua Sự nhập thể như Giăng 1:14 nói, "Ngôi Lời đã trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta, đầy ơn và lẽ thật". Vào Ngày Lễ Ngũ Tuần, Đức Thánh Linh đã hiện ra cho các tín hữu trong phòng cao: "Thình lình, có tiếng từ trời đến như tiếng gió thổi ào ào, đầy khắp nhà môn đồ ngồi. Các môn đồ thấy lưỡi rời rạc từng cái một, như lưỡi bằng lửa hiện ra, đậu trên mỗi người trong bọn mình. Hết thảy đều được đầy dẫy Đức Thánh Linh, khởi sự nói các thứ tiếng khác, theo như Đức Thánh Linh cho mình nói" (Công vụ 2:2–4). Kết quả của sự hiển hiện của Đức Chúa Trời trong cuộc đời của các môn đồ là một thế giới bị đảo lộn (xem Công vụ 17: 6).
Về mặt thần học, chúng ta hiểu rằng Đức Chúa Trời có mặt khắp nơi, nhưng thực tế đó không phải là dễ nhận biết với các giác quan. Đó là một thực tế, nhưng thực tế đó có vẻ không liên quan đến đa số mọi người trên hành tinh không có ý thức về sự hiện diện của Ngài. Họ cảm thấy Ngài ở xa, không gần gũi, và cảm giác đó trở thành hiện thực nhận thức của họ.
Chúng ta biết về sự hiển hiện của Đức Chúa Trời dựa trên kinh nghiệm. Sự hiển hiện của Thánh Linh có thể không nhìn thấy được hoặc nghe được hoặc có thể cảm nhận được về mặt thể chất, nhưng dù sao vẫn kinh nghiệm được sự hiện diện của Ngài. Vào thời điểm Ngài chọn, Thánh Linh bày tỏ sự hiện diện của Ngài, và sự hiểu biết thần học của chúng ta trở thành sự hiểu biết dựa trên kinh nghiệm. Chỉ khi hiểu đạo lý về sự hiển hiện của Đức Thánh Linh bằng văn tự, thì khi đó sự hiểu biết đó mới trở thành một thực tế thông qua kinh nghiệm.
Trong Thi Thiên 71, Đa-vít cầu nguyện trong sự đau khổ với Đức Chúa Trời yêu thương, nhân từ và công chính của ông. Đa-vít hiểu rằng Đức Chúa Trời ở cùng ông và đó là lý do ông cầu nguyện. Gần cuối lời cầu nguyện, Đa-vít nói, "Chúa là Đấng đã cho chúng tôi thấy vô số gian truân đắng cay. Sẽ làm cho chúng tôi được sống lại. Và đem chúng tôi lên khỏi vực sâu của đất. Chúa sẽ gia thêm sự sang trọng cho tôi. Trở lại an ủi tôi" (câu 20–21). Sự hiện diện của Đức Chúa Trời đã bị che khuất trong một thời gian ngắn trong đời sống của Đa-vít, và đó là thời gian của "vô số gian truân đắng cay", nhưng một lần nữa Đa-vít tin vào sự hiển hiện của Đức Chúa Trời, và đó sẽ là khoảng thời gian của sự kính trọng và an ủi.
Đức Chúa Trời không bao giờ bỏ rơi Sa-đơ-rắc, Mê-sác, và A-bết-nê-gô. Tuy nhiên, trong một thời gian ngắn, dường như vị vua chuyên quyền duy nhất tồn tại là Vua Nê-bu-cát-nết-sa — và ông đã tức giận giết ba người đàn ông Do Thái. Nhà vua không biết về sự toàn tại của Đức Chúa Trời đã ném ba người vào lò lửa đang cháy bừng. Và đó là lúc Đức Chúa Trời bày tỏ sự hiện diện của Ngài: "Bấy giờ, vua Nê-bu-cát-nết-sa lấy làm lạ, vội vàng đứng dậy, .... lại nói: Nầy, ta thấy bốn người không có bị trói, bước đi giữa lửa mà chẳng bị thương và hình dung của người thứ tư giống như một con trai của các thần" (Đa-ni-ên 3:24–25). Thực tại về sự hiện diện của Đức Chúa Trời đã trở nên rõ ràng, ngay cả với vị vua ngoại giáo. Đây là sự hiển hiện của Đức Chúa Trời.
Chúng ta có thể không bao giờ đánh mất sự hiện diện của Đức Chúa Trời trong thực tại, nhưng chúng ta có thể mất đi ý thức về sự hiện diện của Ngài. Không bao giờ có lúc Đức Chúa Trời không hiện diện với chúng ta, nhưng có những lúc Đức Chúa Trời không biểu lộ rõ ràng với chúng ta. Đôi khi sự hiện diện của Ngài không rõ ràng hay rõ ràng đối với mắt người hay tinh thần con người. Đó là một lý do tại sao chúng ta được kêu gọi "sống bởi đức tin, chứ không phải bởi mắt thấy" (II Cô-rinh-tô 5:7). Sự toàn tại của Đức Chúa Trời có thể tồn tại mà không có sự nhận thức của chúng ta. Sự hiển hiện của Đức Chúa Trời thì không thể. Toàn bộ quan điểm về sự hiển hiện của Đức Chúa Trời là sự nhận thức của chúng ta về Ngài được đánh thức.
Người tin Chúa luôn luôn có Đức Thánh Linh ở với họ. Kinh Thánh dạy sự ngự trị của Thánh Linh: "Anh em há chẳng biết rằng thân thể mình là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao?" (I Cô-rinh-tô 6:19). Thánh Linh sẽ không bị lấy đi khỏi chúng ta. Ngài là Đấng An Ủi của chúng ta, Đấng Giúp Đỡ của chúng ta cho đến khi Chúa Giê-xu trở lại (Giăng 14:16). Lúc đó chính Chúa Giê-xu sẽ ở với chúng ta — rõ ràng và mãi mãi.
Nhưng sự ngự trị của Thánh Linh không giống như sự hiển hiện của Đức Thánh Linh. Mỗi tín hữu đều trải qua khoảng thời gian không "cảm thấy" được cứu rỗi hoặc những ngày trải qua các hoạt động mà không biết về sự hiện diện của Đức Thánh Linh bên trong mình. Nhưng sau đó có những lúc cũng vị Thần Linh ngự trong đó thăm viếng người tin theo một cách đặc biệt, rõ ràng. Nó có thể là một bài hát mà Thánh Linh mang đến cho tâm trí; nó có thể là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với một người bạn; nó có thể là một sự thôi thúc để cầu nguyện, một mong muốn học Lời Chúa, hay cảm giác bình an không tả được — Thánh Linh không bị giới hạn trong cách Ngài bày tỏ chính Ngài. Ý chính là Ngài làm cho chính Ngài được biết đến. Ngài là Đấng an ủi của chúng ta. "Nhờ Ngài chúng ta kêu rằng, 'A-ba! Cha!'. Chính Đức Thánh Linh làm chứng cho lòng chúng ta là con cái của Đức Chúa Trời" (Rô-ma 8:15–16).
Chúng ta có nên tin cậy vào sự toàn tại của Đức Chúa Trời ngay cả khi chúng ta không cảm thấy Ngài ở cùng chúng ta? Chắc chắn có. Đức Chúa Trời, Đấng không thể nói dối, nói rằng Ngài không bao giờ lìa hoặc bỏ chúng ta (Hê-bơ-rơ 13:5). Chúng ta cũng nên tìm kiếm sự hiển hiện của Đức Chúa Trời chứ? Chắc chắn rồi. Không phải là chúng ta dựa vào cảm giác hoặc chúng ta tìm kiếm sau một dấu hiệu, nhưng chúng ta mong đợi Đấng An Ủi an ủi dân của Ngài — và chúng ta vui mừng thừa nhận rằng chúng ta cần sự an ủi của Ngài.
English
Sự khác biệt giữa sự hiển hiện của Đức Thánh Linh và sự toàn tại của Đức Chúa Trời là gì?