Câu hỏi
Kinh Thánh nói gì về sự lão hóa/trở nên già đi?
Trả lời
Kinh Thánh trình bày sự già đi như một phần bình thường, tự nhiên của cuộc sống trong thế giới này. Có sự kính trọng liên quan đến quá trình lão hóa vì già đi thường đi kèm với sự khôn ngoan và kinh nghiệm. "Tóc bạc là vương miện vinh quang. Dành cho người đi trong đường công chính" (Châm Ngôn 16:31; xem thêm Châm Ngôn 20:29). Chúa muốn chúng ta nhớ rằng cuộc sống rất ngắn ngủi (Gia-cơ 4:14) và vẻ đẹp của tuổi trẻ sẽ sớm biến mất (Châm Ngôn 31:30; I Phi-e-rơ 1:24).
Cuối cùng, câu hỏi về việc già đi không thể tách rời khỏi câu hỏi về ý nghĩa của cuộc sống và khái niệm về di sản chúng ta để lại. Trong sách Truyền Đạo, Sa-lô-môn cung cấp một cái nhìn khôn ngoan về sự lão hóa và các vấn đề liên quan đến nó.
Chúng ta được sinh ra với xu hướng tự nhiên để sống cho lúc này, nhưng sự hư không cuối cùng của cách tiếp cận đó là chủ đề của sách Truyền Đạo đoạn 1-7. Khi mọi người già đi và bắt đầu cảm thấy tác động ngày càng tăng của sự chết, họ thường cố gắng đầu tư nguồn lực suy yếu của mình vào các dự án mà dường như chúng hứa hẹn nhiều hơn về ý nghĩa lâu dài trong cuộc sống, đặc biệt là hy vọng duy trì được "tên" của họ trong một di sản lâu dài (Truyền Đạo 2). Thật không may, không ai có thể dự đoán được những dự án nào sẽ có giá trị và tầm quan trọng lâu dài (Truyền Đạo 3:1-15), và điều này thường dẫn đến mức độ vỡ mộng khác nhau và thậm chí tuyệt vọng về sự ngắn ngủi và bất công rõ ràng của cuộc sống "dưới ánh mặt trời" (cụm từ Sa-lô-môn dùng để nói về cuộc sống trên trái đất này) (Truyền Đạo 3:16-7:29).
Với sự nhận thức ngày càng tăng rằng sự hài lòng trong các hoạt động như vậy luôn luôn thoáng qua, hy vọng của Sa-lô-môn là mọi người sẽ ngày càng khôn ngoan hơn trong việc sử dụng "phần" do Chúa ban hoặc giao trước khi họ chết (Truyền Đạo đoạn 8-12; xem thêm Thi Thiên 90:12) . Sự khôn ngoan này phát triển liên quan đến nhận thức của chúng ta về "thời gian và sự phán xét", đó là một viễn cảnh thiêng liêng cần thiết khi đối mặt với sự ngắn ngủi và bất công rõ ràng của cuộc sống (Truyền Đạo 3:15c-17; 8:5b-8, 12b-15; 9:11-12, 11:9; 12:14). Khái niệm tiếng Do Thái về thời gian trong các đoạn này kết hợp các khái niệm về cơ hội (thời điểm thích hợp để hành động nhanh chóng khi có dịp) và tuổi thọ giới hạn (chỉ mất rất nhiều thời gian trước khi hết cơ hội). Quan niệm của người Do Thái về sự phán xét trong cùng các văn bản này giả định sự tự do hoàn toàn trong việc sử dụng "phần" được Chúa ban cho trong cuộc sống vì mong muốn của chúng ta dẫn dắt chúng ta, nhưng với một trách nhiệm đồng thời với Người phân phát các phần được chia cho chúng ta. Có thể tìm thấy bản sao Tân Ước cho các khái niệm này được mô tả một cách sinh động trong các chuyện ngụ ngôn của Chúa Giê-xu về mười trinh nữ và các ta-lâng (Ma-thi-ơ 25), hai người con trai (Ma-thi-ơ 21:28-32), và người quản gia bất trung (Lu-ca 16:1-13).
Trước giả của sách Truyền Đạo thừa nhận những khó khăn và thách thức của việc già đi, bao gồm cả sự suy giảm về thể chất và tinh thần. Truyền Đạo giải quyết những khó khăn này từ góc độ "con người" (Truyền Đạo 7:15-18; 8:14-9:3) chưa đưa ra sự khôn ngoan để giúp chúng ta đối phó với sự lão hóa từ quan điểm của Chúa, kéo theo những quan niệm về "thời gian và sự phán xét". Với sự vỡ mộng không thể tránh được của chúng ta đối với tình trạng của con người như sự chán nản, bất ổn và sự chết của chúng ta, thì thật khôn ngoan để nhớ rằng, "Chỉ những ai thuộc trong số những người sống mới có hi vọng, vì con chó sống còn hơn con sư tử chết!"
Người sống biết mình sẽ chết. Nhưng kẻ chết chẳng biết gì cả. Chẳng còn phần thưởng gì cho họ. Vì kỷ niệm về họ đã rơi vào quên lãng. Ngay cả sự yêu thương, ganh ghét và sự đố kỵ của họ cũng đều tiêu tan. Họ sẽ chẳng bao giờ được dự phần gì. Trong mọi việc xảy ra dưới ánh mặt trời" (Truyền Đạo 9:4-6). Biết rằng họ có trách nhiệm với "phần" được Chúa ban cho, nhưng con người nên tận dụng lợi thế đáng mừng của tất cả những ân tứ, tài năng, trí tuệ và cơ hội của họ trong cuộc sống sớm hơn là trễ hơn, trước khi tất cả các cơ hội để làm điều đó chấm dứt (9:7-10; 11:9-12:7).
Sự thúc đẩy của sự phản ánh này từ sách Truyền Đạo về việc già đi là ý nghĩa của cuộc sống được hoàn thành trong mục đích được Chúa ban cho chúng ta, và mục đích của chúng ta chỉ được thực hiện khi chúng ta tận dụng phần được Chúa ban cho trong Đấng Christ, Đấng Cứu Thế mà Đức Chúa Trời đã hứa. Mặc dù phần này có vẻ ít công bằng hơn đối với một số người khác, nhưng ý nghĩa của cuộc sống sẽ chỉ được hoàn thành ở phán quyết cuối cùng khi chúng ta nhận được phần thừa kế của mình (Truyền Đạo 7:11) cho cách chúng ta đầu tư phần của mình, dù tốt hay xấu (Truyền Đạo 12:14; so sánh Rô-ma 14:10-12; II Cô-rinh-tô 5:10). Vào ngày đó, chúng ta sẽ thấy Chúa công bằng trong phần thưởng của Ngài, bất kể phần của chúng ta có vẻ không công bằng hoặc không đồng đều như thế nào trong cuộc sống hiện tại này.
English
Kinh Thánh nói gì về sự lão hóa/trở nên già đi?