Câu hỏi
Kinh Thánh nói gì về sự ngủ của linh hồn?
Trả lời
“Sự ngủ của linh hồn” là niềm tin rằng nếu một người sau khi chết, thì linh hồn của người đó sẽ “ngủ” cho đến khi sự phục sinh của thân thể và sự phán xét cuối cùng xảy ra. Quan niệm “sự ngủ của linh hồn” là không đúng theo Kinh Thánh. Khi Kinh Thánh mô tả sự ngủ của một người trong mối liên hệ với sự chết (Lu-ca 8:52, 1 Cô-rinh-tô 15:6), thì nó không có nghĩa là ngủ theo nghĩa đen. Ngủ chỉ là một cách để mô tả sự chết bởi vì thân xác đã chết giống như đang ngủ. Ngay lúc chúng ta chết, chúng ta sẽ đối diện với sự phán xét của Chúa (Hê-bơ-rơ 9:27). Đối với người tin Chúa, rời bỏ thân thể này nghĩa là được ở cùng với Chúa. (2 Cô-rinh-tô 5:6-8; Phi-líp 1:23). Đối với người không tin Chúa, sự chết nghĩa là hình phạt đời đời trong địa ngục (Lu-ca 16:22-23).
Cho tới kỳ phục sinh sau cùng, thì có một nơi được gọi là – nơi phước hạnh tạm thời (“Pa-ra-di”, Lu-ca 23:43; 2 Cô-rinh-tô 12:4) và địa ngục tạm thời – Âm phủ (Khải Huyền 1:18; 20:13-14). Chúng ta có thể thấy rõ ràng hơn trong Lu-ca 16:19-31, con người không ngủ ở trong nơi vĩnh phước tạm thời hay âm phủ. Chúng ta có thể nói rằng, thể xác của một người thì ngủ trong khi linh hồn của họ đang ở nơi vĩnh phước tạm thời hay âm phủ. Vào kỳ Phục Sinh, thể xác đó được “đánh thức” và sẽ biến đổi sang thân thể đời đời, và người đó sẽ sở hữu thân thể đó đời đời trong Thiên Đàng hoặc Địa Ngục. Những người ở Âm Phủ sẽ bị quăng vào hồ lửa (Khải Huyền 20:11-15). Có một đích đến cuối cùng và đời đời đối với tất cả mọi người – và điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào việc họ có tin cậy Đấng Christ để được cứu rỗi hay không.
English
Kinh Thánh nói gì về sự ngủ của linh hồn?