Câu hỏi
Kinh Thánh nói gì về việc tin tưởng người khác?
Trả lời
Về chủ đề tin cậy người khác, Vua Đa-vít nói: “Thà nương náu mình nơi Đức Giê-hô-va còn hơn tin cậy loài người. Thà nương náu mình nơi Đức Giê-hô-va còn hơn tin cậy vua chúa” (Thi Thiên 118:8–9). Đa-vít đã nói từ kinh nghiệm của mình sau nhiều lần bị phản bội bởi những người thân cận của ông (xem Thi Thiên 41:9). Thay vì trở nên cay đắng hoặc coi tất cả mọi người vốn dĩ không đáng tin cậy và không đáng để ông dành thời gian, thì ông đã học và dạy một lẽ thật đơn giản: những người tội lỗi sẽ làm chúng ta thất vọng, nhưng chúng ta luôn có thể tin cậy nơi Thượng Đế. Con trai của Đa-vít, Vua Sa-lô-môn, đã học rất kỹ bài học đó và thêm vào đó, nói rằng tin cậy Đức Chúa Trời thì tốt hơn là nương cậy nơi sự thông sáng của chính mình (Châm ngôn 3:5–6).
Mặc dù đôi khi những người khác sẽ làm chúng ta thất vọng và bản thân chúng ta không phải lúc nào cũng đáng tin cậy, nhưng chúng ta vẫn có thể và nên tin tưởng mọi người ở các mức độ khác nhau. Không có sự tin tưởng, một mối quan hệ thực sự là không thể. Hoàn toàn đúng như vậy bởi vì chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng ta và chúng ta có thể tin cậy người khác. Sự an toàn cuối cùng của chúng ta ở trong Ngài, vì vậy chúng ta có thể tự do tin tưởng người khác và trải nghiệm niềm vui mà điều đó mang lại. Tin tưởng người khác gần như không thể tách rời khỏi việc yêu thương người khác. Sự thân mật thực sự chỉ có thể đạt được thông qua sự trung thực và tin cậy. Nó đòi hỏi sự tin tưởng để mang gánh nặng cho nhau (Ga-la-ti 6:2) và “khuyên giục nhau về lòng yêu thương và các việc lành” (Hê-bơ-rơ 10:24). Cần có sự tin cậy để xưng tội với nhau (Gia-cơ 5:16) và chia sẻ những nhu cầu của nhau (Gia-cơ 5:14; Rô-ma 12:15). Sự tin cậy là cần thiết cho bất kỳ mối quan hệ nào của con người, và đặc biệt là cho hoạt động lành mạnh của gia đình Đấng Christ.
Tín đồ Đấng Christ nên cố gắng trở nên đáng tin cậy. Chúa Giê-su phán rõ rằng những người theo Ngài phải giữ vẹn lời hứa (Ma-thi-ơ 5:37). Gia-cơ lập lại mệnh lệnh (Gia-cơ 5:12). Cơ Đốc nhân được kêu gọi phải thận trọng và tránh ngồi lê đôi mách (Châm ngôn 16:28; 20:19; 1 Ti-mô-thê 5:13; 2 Ti-mô-thê 2:16). Đồng thời, các Cơ Đốc nhân được kêu gọi lên tiếng khi thích hợp và giúp mang lại sự phục hồi khỏi tội lỗi (Ma-thi-ơ 18:15–17; Ga-la-ti 6:1). Cơ Đốc nhân phải là người nói lẽ thật, và lẽ thật này được nói với tình yêu thương (Ê-phê-sô 4:15; 1 Phi-e-rơ 3:15). Chúng ta phải “Hãy chuyên tâm cho được đẹp lòng Đức Chúa Trời như người làm công không chỗ trách được, lấy lòng ngay thẳng giảng dạy lời của lẽ thật” (2 Ti-mô-thê 2:15). Cơ đốc nhân cũng phải quan tâm đến những nhu cầu thiết thực của người khác (Gia-cơ 2:14–17; 1 Giăng 3:17–18; 4:20–21). Tất cả những hành động này đều góp phần tạo nên sự đáng tin cậy. Cơ Đốc nhân phải là người mà người khác có thể tin tưởng. Sự đáng tin cậy như vậy được Đức Thánh Linh ban quyền năng khi hành động trong đời sống của người tin Chúa (2 Cô-rinh-tô 3:18; Phi-líp 1:6; Ga-la-ti 5:13–26).
Việc tin tưởng người khác không phải lúc nào cũng tự nhiên hoặc dễ dàng. Chúng ta nên khôn ngoan dành thời gian để tìm hiểu người khác và không vô tình trao cho họ sự tin cậy hoàn toàn. Chúa Giê-su đã làm điều này khi đôi khi Ngài rút lui khỏi đám đông (Giăng 2:23–25; 6:15). Nhưng đôi khi rất khó để phân biệt sự khác biệt giữa sự khôn ngoan trong việc tin tưởng và việc tự bảo vệ mình thái quá khỏi những tổn thương hoặc sợ hãi trong quá khứ. Nếu thấy mình miễn cưỡng tin tưởng bất kỳ ai ở bất kỳ mức độ nào, chúng ta nên khôn ngoan xem xét lại bản thân và nếu cần, hãy cầu xin Chúa chữa lành trái tim bị tổn thương của chúng ta.
Kinh Thánh đưa ra lời khuyên về việc tin cậy người khác sau khi chúng ta bị tổn thương. Tin cậy Chúa là bước đầu tiên, quan trọng nhất. Khi chúng ta biết rằng, bất kể người ta làm gì với chúng ta, Chúa sẽ luôn ở đó, thành tín, chân thật và đáng tin cậy, thì việc đối phó với sự phản bội hoặc thất vọng sẽ dễ dàng hơn. Thi thiên 118:6 nói, “Đức Giê-hô-va binh vực tôi, tôi chẳng sợ; loài người sẽ làm chi tôi?” Đọc Lời Đức Chúa Trời với sự chú ý đến cách Ngài mô tả sự thành tín và đáng tin cậy của chính Ngài sẽ rất hữu ích cho chúng ta. Cầu nguyện là sự sống còn. Đặc biệt nếu chúng ta cảm thấy như Chúa đã phản bội lòng tin của chúng ta bằng cách cho phép chúng ta bị tổn thương, thì chúng ta cần được nhắc nhở về lẽ thật của Ngài và được an ủi bởi tình yêu của Ngài.
Bước thứ hai sau khi bị tổn thương vì tin cậy người khác, đó là sự tha thứ. Như Chúa Giê-su đã nói với Phi-e-rơ, nếu một người trong anh em mình xúc phạm bạn bảy mươi bảy lần một ngày và trở lại xin sự tha thứ, thì chúng ta cũng nên tha thứ (Ma-thi-ơ 18:21–22). Vấn đề không phải là chúng ta không được tha thứ cho tội lỗi thứ bảy mươi tám, mà chúng ta phải là những người tìm cách liên tục tha thứ. Nếu một người liên tục phản bội lòng tin của chúng ta mà không ăn năn, thì chúng ta không cần phải tiếp tục dính dấp với họ hoặc khiến cho mình dễ bị tổn thương trước họ. Tuy nhiên, chúng ta cũng không nên chứa đựng sự cay đắng hoặc để hành động của người đó cản trở mối quan hệ của chúng ta với người khác (Hê-bơ-rơ 12:14–15). Nếu người đó thực sự ăn năn—ngay cả khi điều đó liên quan đến sự phản bội và lợi dụng lòng tin—chúng ta phải tìm cách tha thứ hoàn toàn và thậm chí theo đuổi việc phục hồi và xây dựng lại lòng tin theo thời gian. Là một phần trong bài học về sự tha thứ của Chúa Giê-su, Ngài kể câu chuyện dụ ngôn về người đầy tớ được tha một món nợ lớn rồi đi ra và ngay lập tức trở nên phán xét và tàn nhẫn với một người đầy tớ khác mắc nợ anh ta một món nợ nhỏ. Những hành động nhẫn tâm của người đầy tớ không có lòng thương xót nên nhắc nhở chúng ta cần phải tha thứ. Chúng ta đã được Chúa tha một món nợ lớn hơn nhiều so với bất cứ món nợ nào mà người khác nợ chúng ta (Ma-thi-ơ 18:23–35).
Cuối cùng, xin nhắc lại rằng, khi học cách tin tưởng người khác, chúng ta nên liên tục cố gắng để bản thân trở nên đáng tin cậy. Điều này là tốt và đáng kính. Chúng ta nên là nơi an toàn cho người khác (Châm ngôn 3:29) và giữ lòng tự tin (Châm ngôn 11:13). Chúng ta nên được biết đến với sự trung thực (Châm ngôn 12:22) và sẵn sàng chịu khổ với bạn bè (Châm ngôn 17:17). Mọi người trong chúng ta đều trải qua những thời điểm khó khăn, và chúng ta cần tình bạn, thậm chí còn cần hơn thế nữa, khi mặt trời không chiếu sáng. Đôi khi, tất cả chúng ta đều làm người khác thất vọng. Nhưng chúng ta nên luôn luôn cố gắng “ăn ở một cách xứng đáng với chức phận mà Chúa đã gọi anh em, phải khiêm nhường đến điều, mềm mại đến điều, phải nhịn nhục, lấy lòng thương yêu mà chìu nhau” (Ê Phê Sô 4:1–2).
English
Kinh Thánh nói gì về việc tin tưởng người khác?