Câu hỏi
Tinh thần con người là gì?
Trả lời
Tinh thần con người là một phần vô thể của con người. Kinh thánh nói rằng tinh thần con người chính là hơi thở của Đức Chúa Trời Toàn Năng và được hà hơi vào trong con người từ buổi sáng thế khi Đức Chúa Trời tạo dựng nên con người: "Giê-hô-va Đức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi, thì người trở nên một loài sanh linh" (Sáng thế ký 2:7). Tinh thần con người ban cho chúng ta sự nhận thức về bản chất và những điều đặc biệt khác, nhưng được giới hạn theo phẩm chất "giống như Đức Chúa Trời". Tinh thần con người bao gồm trí tuệ, cảm xúc, nỗi sợ hãi, niềm đam mê, và tính sáng tạo của chúng ta. Đây là tinh thần mà ban cho chúng ta khả năng độc nhất để (hiểu (Gióp 32:8, 18).
Từ tinh thần và hơi thở được dịch từ chữ Hê-bơ-rơ là neshamah và từ chữ Hy Lạp là pneuma. Những chữ này có nghĩa là "gió mạnh, luồng gió mạnh hay sự hà hơi". Neshamah là nguồn của sự sống truyền sức sống cho con người (Gióp 33:4). Nó là tinh thần không thể hiểu thấu được, không nhìn thấy được chi phối tinh thần của con người và sự tồn tại cảm xúc. Sứ đồ Phao-lô đã nói, "Vả, nếu không phải là thần linh trong lòng người, thì ai biết sự trong lòng người?" (I Cô-rinh-tô 2:11). Lúc chết, "tinh thần trở về với Đức Chúa Trời là Đấng đã ban nó" (Truyền đạo 12:7; cũng hãy xem Gióp 34:14-15; Thi thiên 104:29-30).
Mỗi người đều có tinh thần, và nó khác biệt với "tinh thần" hay sự sống của con vật. Đức Chúa Trời đã tạo dựng nên con người khác biệt với con vật. Ngài tạo dựng nên chúng ta "theo ảnh tượng của Đức Chúa Trời" (Sáng thế ký 1:26-27). Vì vậy, con người có thể suy nghĩ, cảm nhận, yêu, thiết kế, sáng tạo, và cảm thụ âm nhạc, sự hài hước và nghệ thuật. Và bởi vì nó là tinh thần con người nên chúng ta có "ý chí tự do" mà không có tạo vật nào khác trên trái đất có được.
Tinh thần con người bị hư hoại trong sự sa ngã. Khi A-đam phạm tội, mối tương giao của ông với Đức Chúa Trời bị phá vỡ, lúc đó ông không chết về mặt thuộc thể nhưng mặt thuộc linh của ông đã chết. Kể từ đó, tinh thần con người phải gánh chịu những hậu quả của sự sa ngã. Trước khi được cứu rỗi, con người được mô tả là "đã chết" thuộc linh (Ê-phê-sô 2:1-5; Cô-lô-se 2:13). Mối liên hệ với Đấng Christ tái sinh tinh thần của chúng ta và làm chúng ta mới lại ngày càng ngày (II Cô-rinh-tô 4:16).
Thật thú vị, giống như tinh thần con người được hà hơi một cách thiêng liêng vào trong con người đầu tiên, thì Đức Thánh Linh đã hà hơi vào trong những môn đồ đầu tiên trong Giăng 20:22, "Khi Ngài phán điều đó rồi, thì hà hơi trên môn đồ mà rằng: 'Hãy nhận lãnh Đức Thánh Linh'" (Giăng 20:22; cũng hãy xem Công vụ 2:38). A-đam được tạo dựng để sống bởi hơi thở của Đức Chúa Trời, và chúng ta là "những tạo vật mới" trong Đấng Christ, được tạo dựng để sống thuộc linh bằng "Hơi thở của Đức Chúa Trời" là Đức Thánh Linh (II Cô-rinh-tô 5:17; Giăng 3:3; Rô-ma 6:4). Lúc chúng ta tiếp nhận Chúa Giê-xu Christ, Đức Thánh Linh của Đức Chúa Trời đã hợp với tinh thần của chính chúng ta bằng những cách mà chúng ta không thể hiểu được. Sứ đồ Giăng đã nói, "Bởi điều nầy chúng ta biết mình ở trong Ngài và Ngài ở trong chúng ta, là Ngài đã ban Thánh Linh Ngài cho chúng ta" (I Giăng 4:13).
Khi chúng ta để cho Thánh Linh của Đức Chúa Trời hướng dẫn đời sống mình, thì "Chính Đức Thánh Linh làm chứng cho lòng chúng ta rằng chúng ta là con cái Đức Chúa Trời" (Rô-ma 8:16). Là con cái của Đức Chúa Trời, chúng không còn bị dẫn dắt bởi chính tinh thần mình nhưng bởi Thánh Linh của Đức Chúa Trời, là Đấng dẫn chúng ta đến sự sống đời đời.
English
Tinh thần con người là gì?