settings icon
share icon
Câu hỏi

Kinh Thánh nói gì về sự ngu dại?

Trả lời


Sự dại dột là kết quả của việc một người sử dụng sai sự thông minh mà Đức Chúa Trời đã ban cho mình. Một kẻ ngu dại sử dụng các kỹ năng lý luận của mình để đưa ra quyết định sai lầm. Sự xuẩn ngốc cơ bản nhất là phủ nhận sự hiện hữu của Đức Chúa Trời hoặc nói “không” với Đức Chúa Trời (Thi thiên 14:1). Kinh Thánh liên kết hành động dại dột với sự nóng nảy (Châm ngôn 14:16–17), lời nói đồi bại (Châm ngôn 19:1) và không vâng lời cha mẹ (Châm ngôn 15:5). Chúng ta bẩm sinh đã ngu dại, nhưng kỷ luật sẽ giúp rèn luyện chúng ta trong sự khôn ngoan (Châm Ngôn 22:15).

Châm ngôn 19:3 nói rằng sự dại dột là phản tác dụng: “Sự ngu dại của người nào làm cho hư hỏng đường lối mình…” Chúa Giê-su trong Mác 7:18 sử dụng một từ có nghĩa là “không có trí khôn” và được dịch là “sự ngu dại”. Trong bối cảnh đó, Chúa Giê-su mô tả những gì xuất phát từ trong lòng người ra và làm ô uế họ. Sự ngu dại là một trong những bằng chứng cho thấy con người có bản chất ô uế, tội lỗi. Châm-ngôn 24:9 nói, “Tư tưởng ngu dại là tội lỗi…” Khi đó, sự ngu dại thực sự là vi phạm luật pháp của Đức Chúa Trời, bởi vì tội lỗi là trái luật pháp (1 Giăng 3:4).

Đối với kẻ ngu dại, đường lối của Thiên Chúa là sự ngu xuẩn: “ Bởi vì lời giảng về thập tự giá, thì những người hư mất cho là điên dại…” (1 Cô-rinh-tô 1:18; xem câu 23). Phúc âm dường như là điều ngu xuẩn đối với những người chưa được cứu bởi vì nó không có ý nghĩa gì đối với họ. Kẻ rồ dại hoàn toàn lệch pha với sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời. Phúc âm đi ngược lại trí thông minh và lý trí bẩm sinh của người không tin, tuy nhiên “… Ngài đành lòng dùng sự giảng rồ dại của chúng ta mà cứu rỗi những người tin cậy.” (1 Cô-rinh-tô 1:21).

Người tin vào Đấng Christ nhận được bản tánh của Đức Chúa Trời (2 Phi-e-rơ 1:4), bao gồm tâm trí của Đấng Christ (1 Cô-rinh-tô 2:16). Bằng cách nương cậy vào quyền năng ngự trị của Đức Thánh Linh, người tín đồ có thể từ chối sự dại dột. Những suy nghĩ của người tín đồ có thể làm vui lòng Chúa, và anh ấy có thể đưa ra những quyết định tôn vinh Chúa khi anh ta làm phong phú cuộc sống của mình và cuộc sống của những người xung quanh (Phi-líp 4:8–9; Ê-phê-sô 5:18-6:4).

Khi nói đến vận mệnh vĩnh cửu của chúng ta, một người hoặc là ngu dại, nghĩa là anh ta từ chối phúc âm của Đấng Christ, hoặc một người khôn ngoan, nghĩa là anh ta tin vào Đấng Christ và giao phó cuộc đời mình cho Ngài (xin xem Ma-thi-ơ 7:24–27). Người tín đồ khám phá ra rằng phúc âm - điều mà anh ta nghĩ là điên rồ - thực ra là sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời mang lại cho anh ta sự cứu rỗi đời

English



Trở lại trang chủ tiếng Việt

Kinh Thánh nói gì về sự ngu dại?
Chia sẻ trang này: Facebook icon Twitter icon YouTube icon Pinterest icon Email icon
© Copyright Got Questions Ministries