Câu hỏi
Tại sao đức tin không có việc làm thì chết?
Trả lời
Gia-cơ nói: "Xác không có hồn thì chết, đức tin không có hành động cũng chết như vậy" (Gia-cơ 2:26). Đức tin không có việc làm là đức tin chết vì thiếu việc làm cho thấy một đời sống không thay đổi hoặc một tấm lòng chết thuộc linh. Có nhiều câu Kinh thánh nói rằng đức tin cứu chuộc thực sự sẽ dẫn đến một đời sống được biến đổi, đức tin đó được chứng minh bằng những việc chúng ta làm. Cách chúng ta sống cho thấy điều chúng ta tin và liệu đức tin mà chúng ta có có phải là đức tin sống hay không.
Gia-cơ 2:14–26 đôi khi bị đưa ra khỏi bối cảnh trong một nỗ lực để tạo ra một hệ thống công bình dựa trên việc làm, nhưng điều đó trái với nhiều đoạn Kinh Thánh khác. Gia-cơ đang không nói rằng các việc làm của chúng ta làm cho chúng ta công bình trước mặt Đức Chúa Trời nhưng đức tin cứu rỗi thực sự đó được chứng minh bằng những việc tốt. Việc làm không phải là nguyên nhân của sự cứu rỗi mà việc làm là bằng chứng của sự cứu rỗi. Đức tin nơi Đấng Christ luôn luôn dẫn đến những việc làm tốt. Người khẳng định mình là Cơ Đốc nhân nhưng sống trong sự bất tuân cố ý đối với Đấng Christ thì đó là đức tin giả dối hoặc đức tin chết và không được cứu. Về cơ bản Phao-lô cũng nói điều này trong I Cô-rinh-tô 6:9–10. Gia-cơ so sánh hai loại đức tin khác nhau — đức tin thật sự thì được cứu và đức tin giả dối thì chết.
Nhiều người xưng mình là Cơ Đốc nhân, nhưng đời sống và ưu tiên của họ cho thấy ngược lại. Chúa Giê-xu diễn đạt nó theo cách này: "Các con nhận biết họ nhờ bông trái của họ. Nào có ai hái trái nho nơi bụi gai, hoặc trái vả nơi bụi tật lê bao giờ? Vậy, nếu cây lành thì sinh trái lành; còn cây độc thì sinh trái độc. Cây lành không thể sinh trái độc, còn cây độc cũng không sinh trái lành được. Bất cứ cây nào không sinh trái lành, thì bị đốn và ném vào lửa. Như thế,nhờ bông trái, các con sẽ nhận biết được chúng. Không phải bất cứ ai nói với Ta: 'Lạy Chúa, lạy Chúa', đều được vào vương quốc thiên đàng đâu; nhưng chỉ người nào làm theo ý muốn của Cha Ta ở trên trời mà thôi. Vào Ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với Ta: 'Lạy Chúa, lạy Chúa! Chúng con đã chẳng từng nhân danh Chúa nói tiên tri, nhân danh Chúa đuổi quỷ, nhân danh Chúa thực hiện nhiều phép lạ đó sao?' Khi ấy, Ta sẽ phán rõ ràng với họ rằng: 'Hỡi những kẻ làm ác, hãy lui ra khỏi Ta, Ta chẳng hề biết các ngươi bao giờ!" (Ma-thi-ơ 7:16–23).
Lưu ý rằng sứ điệp của Chúa Giê-xu cũng giống như sứ điệp của Gia-cơ. Sự vâng phục Đức Chúa Trời là dấu hiệu của đức tin cứu rỗi thật sự. Gia-cơ sử dụng tấm gương của Áp-ra-ham và Ra-háp để minh họa sự vâng phục đi kèm với sự cứu rỗi. Chỉ nói miệng rằng chúng ta tin nơi Chúa Giê-xu và dự phần trong nghi lễ tôn giáo thì không cứu chúng ta được. Điều cứu chúng ta là sự tái sinh của Đức Thánh Linh trong lòng chúng ta, và sự tái sinh đó sẽ luôn luôn được thấy trong một đời sống đức tin có sự vâng phục liên tục với Đức Chúa Trời.
Sự hiểu lầm mối liên hệ của đức tin và việc làm đến từ việc không hiểu Kinh Thánh dạy gì về sự cứu rỗi. Thực sự có hai sai lầm liên quan đến việc làm và đức tin. Sai lầm đầu tiên là giảng dạy rằng chỉ cần một người cầu nguyện một lời cầu nguyện hay nói, "Tôi tin vào Chúa Giê-xu" tại một thời điểm nào đó trong cuộc đời của người đó thì người đó được cứu, bất kể điều gì. Vậy thì một người khi còn nhỏ, giơ tay lên trong buổi nhóm lễ ở nhà thờ cũng được xem là được cứu, mặc dù người đó chưa bao giờ bày tỏ bất kỳ mong muốn nào cùng đi với Đức Chúa Trời và thực tế đang sống trong tội lỗi rành rành.
Việc giảng dạy này đôi khi được gọi là "sự tái sinh có tính quyết định" rất nguy hiểm và lừa dối. Quan niệm rằng sự tuyên xưng đức tin thì cứu một người, ngay cả khi người đó sống như thể ma quỷ sau đó là thừa nhận một thể loại tín hữu mới gọi là "Cơ đốc nhân xác thịt". Điều này cho phép nhiều cách sống không tin kính khác nhau được bào chữa: một người có thể là một kẻ ngoại tình không ăn năn, kẻ nói dối, hoặc tên cướp ngân hàng, nhưng người đó được cứu, người đó chỉ là "xác thịt". Tuy nhiên, như chúng ta có thể thấy trong Gia-cơ 2, một sự tuyên xưng đức tin trống rỗng là một điều không dẫn đến một đời sống vâng phục Đấng Christ thì thực ra là một đức tin chết không thể được cứu.
Sự sai lầm khác liên quan đến việc làm và đức tin là cố gắng làm cho việc làm trở thành một phần của điều làm cho chúng ta được xưng công chính trước Đức Chúa Trời. Sự trộn lẫn việc làm và đức tin để tìm kiếm sự cứu rỗi là hoàn toàn trái ngược với những gì Kinh Thánh dạy. Rô-ma 4:5 nói, "Còn với người không làm việc, nhưng tin vào Đấng xưng công chính cho người có tội thì đức tin của người ấy được kể là công chính". Gia-cơ 2:26 nói, "Đức tin không có hành động cũng chết như vậy". Không có mâu thuẫn giữa hai phân đoạn này. Chúng ta được xưng công bình bởi ân điển thông qua đức tin, và kết quả tự nhiên của đức tin trong lòng là những việc làm mà mọi người có thể thấy. Các việc làm theo sau sự cứu rỗi không làm cho chúng ta công bình trước mặt Đức Chúa Trời; chúng chỉ là chảy từ tấm lòng đã được tái sinh một cách tự nhiên như nước chảy từ một dòng suối.
Sự cứu rỗi là một hành động tối cao của Đức Chúa Trời mà nhờ đó một tội nhân chưa được sinh lại có được "sự thanh tẩy của sự tái sinh và đổi mới của Đức Thánh Linh" (Tít 3:5), khiến cho anh ta được sinh lại (Giăng 3:3). Khi điều này xảy ra, Đức Chúa Trời ban cho tội nhân đã được tha thứ một tấm lòng mới và đặt một thần mới trong lòng anh ta (Ê-xê-chi-ên 36:26). Đức Chúa Trời loại bỏ tấm lòng cứng rắn của tội lỗi và lấp đầy anh ta bằng Đức Thánh Linh. Thánh Linh sau đó khiến người được cứu bước đi trong sự vâng lời Lời Chúa (Ê-xê-chi-ên 36:26–27).
Đức tin không có việc làm thì chết bởi vì nó cho thấy một tấm lòng chưa được biến đổi bởi Đức Chúa Trời . Khi chúng ta được tái sinh bởi Đức Thánh Linh, đời sống của chúng ta sẽ chứng minh cuộc sống mới đó. Việc làm của chúng ta sẽ được mô tả bởi sự vâng lời Đức Chúa Trời. Đức tin không nhìn thấy sẽ được nhìn thấy bằng việc sản sinh trái của Thánh Linh trong đời sống chúng ta (Ga-la-ti 5:22). Cơ Đốc nhân thuộc về Đấng Christ, Đấng Chăn Chiên Hiền Lành. Là chiên của Ngài, chúng ta nghe tiếng Ngài và theo Ngài (Giăng 10:26–30).
Đức tin không có việc làm thì chết bởi vì đức tin thật dẫn đến một sự sáng tạo mới, không phải là sự lặp lại của cùng một kiểu hành vi tội lỗi. Như Phao-lô viết trong II Cô-rinh-tô 5:17, "Vậy, nếu ai ở trong Đấng Christ, người ấy là tạo vật mới, những gì cũ đã qua đi, nầy, mọi sự đều trở nên mới".
Đức tin không có việc làm thì chết bởi vì nó xuất phát từ một tấm lòng chưa được Chúa tái sinh. Sự tuyên xưng đức tin giả dối không có quyền thay đổi cuộc sống. Những người khẳng định mình có đức tin nhưng không có Thánh Linh sẽ nghe chính Đấng Christ nói với họ: "Hỡi những kẻ làm ác, hãy lui ra khỏi Ta, Ta chẳng hề biết các ngươi bao giờ!" (Ma-thi-ơ 7:23).
English
Tại sao đức tin không có việc làm thì chết?