settings icon
share icon
Câu hỏi

Kinh Thánh nói gì về sự nổi tiếng / muốn được nổi tiếng?

Trả lời


Tất cả chúng ta đều khao khát sự chấp nhận từ người khác. Các em bé được hòa nhập với xã hội bằng cách học đọc các tín hiệu từ những người chúng muốn làm hài lòng và điều chỉnh hành vi của chúng cho phù hợp. Tuy nhiên, khi chúng ta tìm kiếm phần lớn sự công nhận và giá trị bản thân từ ý kiến của người khác, chúng ta đang đi sai đường. Quan điểm phổ biến thay đổi liên tục, và khi chúng ta quá coi trọng nó, chúng ta đang tự chuốc lấy sự thất vọng liên tục. Miễn là chúng ta theo đuổi sự nổi tiếng như một phương tiện để đạt được hạnh phúc, chúng ta đang tham gia vào việc thờ thần tượng. Khi chúng ta tìm thấy giá trị cá nhân của mình trong bất cứ điều gì hoặc bất cứ ai ngoài Chúa, chúng ta đang tạo ra một thần tượng. Thần tượng là bất cứ thứ gì hoặc bất cứ ai mà chúng ta sử dụng để đáp ứng những nhu cầu sâu xa, chân thành mà chỉ có Đức Chúa Trời mới có thể đáp ứng.

Mong muốn được nhiều người biết đến không chỉ đơn thuần là muốn người khác nghĩ tốt về tính cách của chúng ta—chúng ta nên mong muốn có một lời chứng tốt trên thế gian (Phi-líp 2:15). Tập trung vào sự nổi tiếng là một nỗi ám ảnh với Bản Ngã. Khao khát được nổi tiếng là một phần “sự kiêu ngạo của đời” được đề cập trong 1 Giăng 2:16. Bản ngã cảm thấy tốt khi coi mình là người nổi tiếng, và chúng ta có xu hướng chìm đắm trong cảm giác đó hơn là đối mặt một cách trung thực với bản thân về những điểm yếu của chính mình. Điều này dẫn đến sự kiêu ngạo. Tính kiêu ngạo thổi phồng quan điểm của chúng ta về tầm quan trọng của bản thân và khiến chúng ta mù quáng trước tội lỗi và khuyết điểm của mình (Châm ngôn 16:18; Rô-ma 12:3).

Sự nổi tiếng là một vị thần khó nắm bắt mà nhiều người đã đuổi theo đến chỗ hủy diệt chính họ. Vua Hê-rốt đang nổi tiếng vào chính thời điểm ông bị chết cách công khai một cách khủng khiếp (Công vụ 12:19–23). Những giáo sư giả luôn được đám đông “ham nghe những lời êm tai” (2 Ti-mô-thê 4:3). Một ví dụ đáng buồn về việc chọn sự nổi tiếng hơn Đức Chúa Trời được tìm thấy trong Giăng 12:42–43: “Nhưng, trong hàng quan trưởng cũng có nhiều người tin Đức Chúa Giê-su; song vì cớ người Pha-ri-si, nên không xưng Ngài ra, sợ bị đuổi khỏi nhà hội chăng. Vì họ chuộng danh vọng bởi người ta đến hơn là danh vọng bởi Đức Chúa Trời đến.” Tất cả những ai mong muốn được nổi tiếng sẽ phải lựa chọn nhiều lần giữa sự chấp thuận của người khác và sự chấp thuận của Đức Chúa Trời. Kế hoạch của Đức Chúa Trời dành cho chúng ta thường mâu thuẫn với kế hoạch của thế gian dành cho chúng ta (1 Giăng 2:15). Để được “nổi tiếng”, chúng ta phải chọn thế gian. Nhưng làm như vậy có nghĩa là Chúa Giê-su không phải là Chúa của đời sống chúng ta; mà chính là chúng ta (Lu-ca 9:23).

Ga-la-ti 1:10 nói: “Còn bây giờ, có phải tôi mong người ta ưng chịu tôi hay là Đức Chúa Trời? Hay là tôi muốn đẹp lòng loài người chăng? Ví bằng tôi còn làm cho đẹp lòng người, thì tôi chẳng phải là tôi tớ của Đấng Christ”. Theo câu này, chúng ta không thể luôn làm vui lòng cả Đức Chúa Trời và thế gian. Mong muốn nổi tiếng bắt nguồn từ bản chất tội lỗi cũ của chúng ta. Khi đầu hàng nó, chúng ta đang sống “theo xác thịt” (Rô-ma 8:5, 12). Ngay cả các nhà lãnh đạo Cơ Đốc giáo cũng có thể trở thành con mồi cho ham muốn quyến rũ này. Những thầy dạy đạo hoặc nhà thuyết giáo say sưa với sự nổi tiếng của chính họ sẽ gặp rủi ro. Nếu không được kiểm soát, mong muốn được nổi tiếng có thể khiến họ trở thành kẻ thích chiều theo ý con người, dạy những điều dị giáo (2 Phi-e-rơ 2:1) và chức vụ được tạo ra cho họ để làm hài lòng hầu hết mọi người (2 Ti-mô-thê 4:3) thay vì trung thành với “ý muốn của Đức Chúa Trời” (Công vụ 20:27).

Chúa Giê-su là gương mẫu của chúng ta. Khi còn ở trên đât, Ngài được đẹp lòng cả Đức Chúa Trời và con người (Lu-ca 2:52). Nhưng không bao giờ có một cuộc tranh luận nào trong tâm trí Ngài về việc Ngài sẽ chọn ai, và Ngài đã chứng minh điều đó hết lần này đến lần khác (Giăng 8:29; Mác 1:11). Ngài không để sự nổi tiếng nhất thời ảnh hưởng hay ngăn cản Ngài khỏi mục đích của Ngài (Giăng 6:15). Ngài không bao giờ lảng tránh những sự thật phũ phàng, ngay cả khi điều đó có nghĩa là bị từ chối (Giăng 6:66), đe dọa (Giăng 11:53–54), và cuối cùng là cái chết (Giăng 19:16).

Chúa Giê-su cho chúng ta một tấm gương hoàn hảo về cách Ngài muốn chúng ta liên hệ với người khác. Chúng ta không ở đây để tạo dựng tên tuổi cho chính mình. Chúng ta ở đây theo sự chỉ định của Cha Thiên Thượng (Công vụ 1:8; Ma-thi-ơ 28:19). Mọi người có thể yêu mến chúng ta, hoặc họ có thể ghét bỏ chúng ta, nhưng cam kết của chúng ta với mục đích của mình sẽ không bao giờ dao động (Hê-bơ-rơ 12:1–3). Khi chúng ta chọn để Chúa xác định giá trị của chúng ta hơn là người khác, chúng ta tự giải phóng mình để làm theo mọi điều Chúa Giê-su kêu gọi chúng ta làm. Ngài biết điều đó sẽ khó khăn, nhưng Ngài đã cho chúng ta lời khuyên tốt nhất khi Ngài phán: “Phước cho những kẻ chịu bắt bớ vì sự công bình, vì nước thiên đàng là của những kẻ ấy! Khi nào vì cớ ta mà người ta mắng nhiếc, bắt bớ, và lấy mọi điều dữ nói vu cho các ngươi, thì các ngươi sẽ được phước. Hãy vui vẻ, và nức lòng mừng rỡ, vì phần thưởng các ngươi ở trên trời sẽ lớn lắm…” (Ma-thi-ơ 5:10–12).

English



Trở lại trang chủ tiếng Việt

Kinh Thánh nói gì về sự nổi tiếng / muốn được nổi tiếng?
Chia sẻ trang này: Facebook icon Twitter icon YouTube icon Pinterest icon Email icon
© Copyright Got Questions Ministries